Boss Là Nữ Phụ

Chương 33 : Kim chủ, bao tôi đi! (13)

Ngày đăng: 22:04 28/04/20


Chương 33Kim chủ, bao tôi đi! (13)



Không ai biết bọn họ đang ở trong này nói chuyện gì, chỉ biết công ty và Thời Sênh huỷ bỏ hợp đồng, đến cả Đường Ẩn cũng từ chức.



Hạ Mãn lái xe, Thời Sênh ngồi ở bên ghế phụ, Đường Ẩn ngồi ở ghế sau.



Đến bây giờ anh ta vẫn còn có chút ngây ngốc, từ lúc bước vào đó anh không nói được một câu nào, toàn nghe thấy nghệ sĩ nhà mình với Hạ Mãn cô một câu tôi một câu, nhanh chóng giải quyết xong Tịch Mặc rồi.



Không chỉ là huỷ bỏ hợp đồng mà đến anh cũng bị “đào” đi rồi?



“Địa chỉ công ty tôi đã chọn xong rồi, tiền đã trả đúng hạn.”



Thời Sênh không có tâm tình mà đi quan tâm đến tâm tình của Đường Ẩn, cúi đầu nhanh chóng đánh máy trên máy tính xách tay:



“Tiếp theo đây, quan trọng nhất là nghệ sĩ.”



“Ừ, về phía nghệ sĩ chúng ta vẫn nên mời những người chuyên nghiệp một chút.”



Đáy lòng Hạ Mãn có chút than thở.



Chính là từ một tháng trước, cô đã bảo mẹ mình chuyển hết tài sản cho mình, tiền vốn mà mẹ cô đưa cho không ít, cộng thêm bất động sản và một ít vàng bạc, tổng cộng có tất cả năm nghìn vạn.



Năm nghìn vạn, không phải là năm trăm vạn.



Lúc đó cô không hiểu tại sao bản thân mình lại tin tưởng cô gái này, rõ ràng cô ấy nói khuếch đại lên như thế, không để tâm vào như thế.



Thế nhưng biểu tình của cô ấy lại quá mức chân thành… chân thành đến mức khiến cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng.



Thế nhưng, một tháng sau, cô thấy tiền vốn của mình đổi thành gấp bội, trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc.



Tốc độ kiếm tiến này… đúng là phải lên đến trời a!



“Tiền vốn tôi giữ lại một phần, dù sao thì sau này những chỗ cần dùng tiền vẫn còn nhiều, tôi phải kiếm nhiều chút, tiền vốn ngày trước, năm nghìn vạn đã đủ rồi.”



Hạ Mãn không có ý kiến gì, tuy rằng tiền vốn lúc đầu là của cô, nhưng mà tiền vốn trong tay cô này muốn tăng lên gấp bội căn bản là không có khả năng.



“Đợi đã…”



Đường Ẩn nghe đến cả nửa ngày trời cũng coi như là phản ứng lại được.



“Hai người muốn mở công ty?”



“Đúng thế, công ty đã đăng ký xong rồi.”



Thời Sênh ngoảnh đầu nhìn Đường Ẩn:



“Về phía nghệ sĩ thì vẫn cần anh phụ trách, tôi muốn… loại xinh đẹp, đáng yêu, chỉ cần lên trên sân khấu đứng, không cần phải làm gì hết cả, cũng là loại mà khiến cho người ta có thể nhìn ngắm một hai tiếng đồng hồ.”



Hạ Mãn: “…”
Vừa rồi cô ta nói chuyện với anh Thanh Vận sao?



Anh Thanh Vận tại sao lại quen cô ta cơ chứ?



Chỉ có thời gian mấy giây mà trong não Đường Nghiên đã xoay chuyển mấy lần.



Thời Sênh nhìn cô ta một cái:



“Chân ở trên người tôi, tôi ở đâu là tự do của tôi.”



Nữ nhân này lại có quan hệ như thế với Lục Thanh Vận, nội dung vở kịch không có nhắc đến.



Không đúng, trong nội dung vở kịch, Đường Nghiên này căn bản là không xuất hiện quá mấy lần.



Bổn cô nương vừa mở ra thêm chi tiết cho cốt truyện sao?



Đường Nghiên dường như là đang muốn mắng Thời Sênh, thế nhưng do Lục Thanh Vận đang ở đây, chỉ đành hung dữ cảnh cáo:



“Giang Vãn, tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà quấn lấy anh Thanh Vận, anh Thanh Vận không phải là người mà loại người như cô có thể mơ tưởng đến đâu.”



“A, tôi không mơ tưởng.”



Thời Sênh thành thật nói:



“Tôi chỉ muốn bảo anh ta bao nuôi tôi mà thôi.”



Bổn cô nương đâu có nông cạn như thế chứ!



Cái loại cặn bã như Lục Thanh Vận này…



Thời Sênh lập tức cảm thấy một trận lãnh lẽo, đánh tan bộ não của diễn viên phụ* như cô, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tươi cười của Lục Thanh Vận, trong ánh mắt có vẻ dịu dàng như nước đó tràn đầy ác ý nồng đậm.



* Nguyên văn: 吐槽nguồn gốc là từ “突っ込み” trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng phổ thông tương đương nghĩa “diễn viên phụ” trong kịch tấu nói. Là từ phương ngữ phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt thành 黜臭 (loại bỏ mùi hôi), sau đó người đại lục bắt đầu dùng, từ gần nghĩa nhất là “cãi lộn”, “chọc gậy bánh xe”.



Bổn cô nương vừa rồi… hình như không nói gì a?



“Cô…”



Đường Nghiên chỉ vào Thời Sênh, hai má đỏ rực lên, không biết là tức giận hay là xấu hổ:



“Sao cô lại không biết xấu hổ như thế hả?”



Đã bảo anh Thanh Vận bao nuôi cô ta rồi còn không phải là mơ tưởng hay sao?



Còn dám nhìn anh Thanh Vận, cái con người hèn hạ đáng ghét này, cô nhất định phải khiến cho cô ta phải trả giá.



Đáy mắt, Đường Nghiên rất nhanh truyền qua một tia điên cuồng, anh Thanh Vận là của cô ta, ai cũng không thể cướp đi được.