Boss Là Nữ Phụ
Chương 34 : Kim chủ, bao tôi đi! (14)
Ngày đăng: 22:04 28/04/20
Chương 34Kim chủ, bao tôi đi! (14)
Lục Thanh Vận căn bản là không quan tâm đến khói thuốc súng giữa hai người phụ nữ, nhấc chân rời đi.
“Lục tiên sinh, lúc nào cũng hoan nghênh anh đến bao nuôi tôi a!”
Thời Sênh lãnh đạm hướng về phía Lục Thanh Vận hét một câu.
Bước chân của Lục Thanh Vận ngừng lại mất nửa giây, sau đó lại bước đi như thường, đi mấy bước thì biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.
Không còn Lục Thanh Vận ở đây, Đường Nghiên cũng không đoan trang nữa:
“Có phải là cô nhìn vào tiền của anh Thanh Vận hay không? Tôi nói cho cô biết, anh Thanh Vận tuyệt đối sẽ không nhìn đến cô đâu, gia thế đó của cô đến gót giày của anh Thanh Vận cũng không so được.”
Không đợi Thời Sênh nói gì, Đường Nghiên hung hăng trừng mắt với cô một cái rồi quay đầu chạy đuổi theo Lục Thanh Vận.
Thời Sênh day day mi tâm, loại chuyện phải đeo bám để lấy hảo cảm của nhân vật phản diện thế này quả nhiên là phí lực mà không đạt được kết quả tốt.
Thời Sênh cảm thấy hôm nay cô không nên ra ngoài, cô từ nhà vệ sinh quay lại, vẫn chưa đến ghế lô đã thấy quanh ghế lô đó có không ít người, tiếng nói ầm ầm ĩ ĩ rất lớn.
Không dễ gì mới chen được vào, đập vào mắt đã là một mảng bừa bãi, đồ sứ vỡ tung toé, bắn khắp nơi trên mặt đất.
Hạ Mãn ngồi trên mặt đất, một tay che đầu, giữa các kẽ tay có dòng máu chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
“Tiểu Mãn, thật sự là xin lỗi, chị không cố ý đâu.”
Hạ Huyên giơ tay muốn đỡ Hạ Mãn đứng lên, trên mặt đầy vẻ áy áy:
“Chị không nghĩ là em đứng không vững, Tiểu Mãn em bị chảy máu rồi, chị đưa em đến bệnh viện nhé, đều tại chị không tốt.”
Hạ Mãn lạnh lùng giằng tay cô ta ra, thanh âm khan khàn u ám:
“Hạ Huyên, cô diễn đủ rồi thì cút đi.”
“A, người này sao lại không biết tốt xấu như thế? Ban nãy tôi thấy cô ta luôn đẩy cô gái này, ai biết là chính mình lại không đứng vững, tự mình bị ngã, bây giờ còn trách người ta.”
“Đó không phải là Hạ Huyên sao?”
“Hạ Huyên là ai?”
“Đến Hạ Huyên cô cũng không biết sao, nữ thần quốc dân đó!”
“Tiểu Mãn… em đi cùng chị đến bệnh viện nhé, em thân con gái một mình đi với người đàn ông xa lại này chị không yên tâm.”
Câu này rõ ràng là âm thầm ám chỉ Hạ Mãn và người đàn ông xa lạ này không rõ ràng.
Quả nhiên, Tịch Mặc nghe xong câu này ánh mắt nhìn Đường Ẩn càng thêm lạnh lẽo.
“Đường Ẩn, anh muốn nhìn thấy Hạ Mãn chảy máu đến chết sao?”
Thời Sênh bộ dạng đóng cửa xem kịch, hô lên với Đường Ẩn một câu.
Sự chú ý của mấy người lập tức bị Thời Sênh thu hút.
Hạ Huyên vẫn chưa quên chuyện lần trước, người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu, bây giờ lại cùng một đám với con Hạ Mãn đáng ghét này.
Sắc mặt Tịch Mặc đương nhiên cũng không đẹp đẽ gì, anh ta không biết cô dùng thủ đoạn gì để Hạ Mãn thay cô bồi thường hợp đồng, trong mắt anh ta, Thời Sênh chính là kẻ đã phản bội.
Đối với người phản bội mình, từ trước đến nay anh ta chưa từng nhẹ tay.
Vốn dĩ muốn giáo huấn cô một trận thật tử tế, ai mà biết sau khi cô huỷ bỏ hợp đồng xong liền không ở lại trong ngành giải
trí nữa, anh ta muốn giáo huấn cô cũng không có cách nào mà dùng được.
“Đi thôi, chuẩn bị đứng ở chỗ này làm bình hoa sao? Cứ cho là anh muốn làm, người ta cũng không trả tiền đâu!”
Thời Sênh nhìn hai người đứng yên bất động, thúc giục một tiếng.
Hạ Mãn biết được Thời Sênh không có ác ý gì, cũng không tính toán với cô, kéo kéo Đường Ẩn mấy cái. Hạ Huyên bước qua phía cô, vẫn muốn ngăn lại.
“Hạ tiểu thư, em gái cô bây giờ chảy máu sắp chết rồi, cô còn muốn ngăn cô ấy lại, tôi thấy cô là đang muốn cô ấy chết đúng không?”
Thời Sênh bước lên trước một bước nói.
Quần chúng xung quanh: “…”
Các người đúng là một bọn với nhau đúng không? Ngữ khí này sao lại gợi đòn như thế?
Lần này Hạ Huyên không dám ngăn Hạ Mãn nữa, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn ba người họ đi mất, trong lòng đầy sự thù hận, lại là người phụ nữ này, đáng ghét.
Tịch Mặc lặng lẽ nhìn, không biết là đang nghĩ cái gì.