Boss Là Nữ Phụ
Chương 331 : Thê chủ sủng quân (15)
Ngày đăng: 22:12 28/04/20
Thời Sênh thử kéo tay của Linh Ước. Linh Ước chỉ rụt lại một chút, cũng không có giãy ra. Cô lập tức được đằng chân lân đằng đầu, kéo cả tay hắn về.
Tay nàng rất mềm, rất ấm áp.
Giống như rất nhiều năm trước, hắn ôm bếp sưởi trong đêm tuyết giá lạnh.
Ấm áp đến tận đáy lòng.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn về phía nữ hoàng, vẻ mặt ngông cuồng, "Bệ hạ lo nhiều rồi, nếu ta muốn làm phản, thì người đã sớm xuống đài rồi. Linh Ước là người của ta, ai dám đụng vào một sợi lông tơ của hắn, liền để mạng lại bồi thường."
Trong lòng Linh Ước run lên, cảm giác yêu thương nồng đậm tỏa ra từ trong trái tim lan đến khắp nơi trong cơ thể.
Đây là yêu thương sao?
Tại sao hắn lại có cảm giác như vậy.
"Quân Ly Ưu ngươi làm càn." Nữ hoàng tức giận đến mức thở hổn hển rống to.
Thời Sênh nhếch môi cười, ác ý nơi đáy mắt không che giấu chút nào, "Nếu người muốn ngồi ổn trên ngai vàng nữ hoàng này, thì biện pháp tốt nhất là đừng đi khiêu khích ta."
Đảng thừa tướng: "..." Bây giờ bọn họ là làm phản hay không làm phản đây?
Thừa tướng đại nhân à, phiền ngài trước khi muốn diễn tuồng thì ới trước một tiếng được không, bọn họ hoàn toàn không đoán ra được đâu.
"Ngươi... Ngươi..." Nữ hoàng chỉ vào Thời Sênh, ngón tay run rẩy lại run rẩy. "ngươi" nửa ngày cũng không phản bác được gì, cuối cùng ôm ngực ngã xuống.
"Giết nàng, giết tên loạn thần tặc tử này đi cho trẫm."
Nữ hoàng thở hổn hển, đôi mắt trở nên đỏ như máu.
Người phía sau nữ hoàng lập tức bao vây Thời Sênh. Dân chúng bình thường thấy vậy đâu còn dám chờ ở đây, hét lên tản đi khắp nơi.
Các quan lại trong đảng nữ hoàng trực tiếp di chuyển về phía bên kia của nữ hoàng, tìm kiếm sự che chở.
Đảng thừa tướng lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt vẫn đứng ở đằng xa. Ngay khi dân chúng tản đi khắp nơi liền chạy vội về phía Thời Sênh ở bên này.
"Đại nhân..."
"Bảo vệ hắn cho tốt." Thời Sênh đẩy Linh Ước về phía sau một cái, cổ tay khẽ lật, bỗng dưng thiết kiếm xuất hiện.
Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện làm cho tất cả những người ở chỗ này đều cảm thấy giật mình.
Một thanh thiết kiếm dài như vậy, nhìn cũng không phải là nhuyễn kiếm, vậy nàng giấu nó ở đâu?
Khi đối phương còn đang kinh ngạc, Thời Sênh liền trực tiếp xông lên, hàn quang của thiết kiếm lóe ra, vung lên hạ xuống, máu tươi bắn tung tóe.
"Ta đoán là..." Đới Nguyệt vuốt cằm, "Nếu như người của nữ hoàng không đến trêu chọc đại nhân, thì chắc là ngài ấy sẽ không tạo phản đâu."
"Ồ? Sao tỷ biết?" Sao nàng lại không nhìn ra đại nhân có ý này.
"Ăn nhiều đồ bổ não vào." Đới Nguyệt học dáng vẻ lúc trước của Thời Sênh, vỗ vai Ánh Nguyệt nói đầy ẩn ý.
Ánh Nguyệt: "..."
"Ha ha ha, thật ra là đại nhân nói cho ta biết." Tâm tư của đại nhân bây giờ, không ai có thể nhìn thấu.
"Tỷ được lắm, lại dám trêu chọc ta... Đới Nguyệt tỷ đừng chạy."
...
Thiên tế thất bại, nữ hoàng muốn làm khó đạo trưởng.
Thừa tướng đại nhân giận dữ vì nam nhan, ở trên đài tế thiên tế đã đại phát thần uy, rút kiếm chống lại nữ hoàng.
Các loại phiên bản lời đồn giống như thoại bản tiểu thuyết được lưu truyền trong bách tính, trở thành đề tài câu chuyện ở quán trà quán rượu.
Rốt cuộc thừa tướng đại nhân có thể tạo phản hay không lại càng trở thành trọng điểm để mọi người dự đoán.
Thời điểm thiên tế, nếu như thừa tướng đại nhân tạo phản, 90% có thể sẽ thành công, nhưng nàng lại không làm.
Hôm nay nữ hoàng vẫn còn nằm trên giường.
"Bệ hạ, ngài uống thuốc đi." Người đàn ông mặc cung trang bê chén thuốc.
Nữ hoàng giơ tay lên hất đổ chén thuốc trong tay người đàn ông mặc cung trang, "Uống cái gì mà uống, tiện phụ Quân Ly Ưu kia cũng sắp leo lên trên đầu trẫm rồi."
Không coi ai ra gì, cuồng vọng kiêu ngạo, giết người trước mặt bà.
Còn nữa, võ công của nàng ta tốt như thế từ lúc nào vậy?
Toàn bộ chén thuốc màu đen đều bị đổ lên người người đàn ông kia. H khẽ phủi phủi như không hề để ý, nhẹ nhàng trấn an, "Bệ hạ, dù ngài có tức giận, cũng phải suy nghĩ cho thân thể của mình. Dưỡng tốt thân thể, mới có thể đối phó với nàng được."
Nữ hoàng nhìn khuôn mặt trước mắt này, tức giận đều tiêu tan đi một chút, đưa tay kéo tay hắn, "Cũng chỉ có ngươi là tri kỷ của ta."
Người đàn ông cười nhẹ, "Để nô hầu hạ bệ hạ uống thuốc."
Người phía dưới lại đưa lên một chén thuốc. Lần này nữ hoàng không tiếp tục phát giận nữa, uống hết bát thuốc trong tay hắn.
Uống xong thuốc, không biết hai người thế nào lại lăn lên giường, ngay cả mấy người đứng phục vụ ở bên cạnh cũng không thèm tránh.
Mà những người khác dường như cũng đã quá quen với việc này rồi, đều tự cúi đầu, làm bộ không thấy được gì.