Boss Là Nữ Phụ

Chương 351 : Tình triền thanh mai (2)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


Nguyện vọng của loại nữ phụ bia đỡ đạn này không có gì ngoài việc báo thù, nguyện vọng của Nguyên chủ cũng vậy.



Nguyên chủ không hề có chỗ nào có lỗi với nữ chính.



Cô ấy và nữ chính ghét nhau, nhưng cô ấy chưa từng làm điều gì xấu với nữ chính.



Nữ chính lại vì lúc đó Nguyên chủ không cứu mình mà oán hận cô ấy.



Chưa nói tới việc Nguyên chủ có năng lực cứu cô ấy không, chỉ nói vì sao Nguyên chủ phải cứu cô ấy chứ?



Bản chất con người vốn lương thiện sao?



Có tên thiểu năng nào khi nhìn thấy mấy gã đàn ông dùng bạo lực với một cô gái sẽ xông lên tự sát chứ.



Một vài người đàn ông còn không làm được, chứ đừng nói là một cô bé như nguyên chủ.



Nếu cô ấy tới đó, kết cục là gì?



Hơn nữa Nguyên chủ căn bản không nhìn rõ tình huống gì.



Đời người giống như vô số ngã rẽ, mỗi ngã rẽ đều có một kết cục, bạn có kết cục thế nào, quyết định ở con đường bạn chọn ra sao.



Còn bạn chọn con đường như thế nào, quyết định ở việc người bên cạnh bạn có thể ảnh hưởng tới sự lựa chọn của bạn không.



Đời người…



Chính là vô số câu hỏi lựa chọn.



Cuộc đời của nguyên chủ vì sự can dự của nữ chính, đi về phía con đường xấu nhất.







Nữ chính trùng sinh đã một khoảng thời gian, vừa chuyển tới trường học này không lâu, cùng lớp với Nguyên chủ.



Lúc này ký ức của nguyên chủ với nữ chính dừng lại ở…



Là con gái.



Lúc này đã đến giờ tự học, Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía nữ chính. Nữ chính ngồi ngay ngắn, chải tóc đuôi ngựa. Có lẽ là vì nguyên nhân trùng sinh, khí chất của cô ấy có vẻ khác biệt rất rõ ràng với những học sinh này.




“Triệu Xuyến, cô làm gì đấy.” Phía sau vang lên một tiếng quát lớn.



Tay của Triệu Xuyến dừng lại giữa không trung. Cô ta quay đầu nhìn, một bóng người cao lớn đi về phía này, mặt mũi nghiêm nghị, phong thái hiên ngang, toàn thân là khí chất mạnh mẽ, bước đi trầm ổn có lực, có lẽ đã từng luyện võ.



Cố Ngôn đi tới bên cạnh Thời Sênh, đẩy cô ra sau lưng, “Nó vẫn là trẻ con, cô động thủ gì với nó. Giáo dưỡng của Triệu Xuyến cô ở đâu?”



Triệu Xuyến tức tới bật cười, “Giáo dưỡng à? Anh không nghe thấy nó vừa chửi tôi sao?”



Cố Ngôn nhíu mày, “Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cô chấp với nó làm gì…”



“Được rồi được rồi Cố Ngôn. Giờ tôi và anh đã chia tay rồi, anh cứ việc cưng chiều con nhóc này đi. Sớm muộn gì nó cũng bị anh làm hư, đến lúc đó xem anh xử lý thế nào. Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Đây không phải con của anh, đừng moi tim moi phổi như thế. Biết đâu lại nuôi nhầm con sói mắt trắng, anh tự giải quyết cho tốt đi.”



Triệu Xuyến kéo vali, giẫm giày cao gót “cộp cộp” rời khỏi.



Thời Sênh bình tĩnh nhìn theo bóng Triệu Xuyến, Cố Ngôn lại nhíu mày.



Cố Ngôn quay người, nhìn Thời Sênh, giọng hơi nghiêm khắc, “Vừa rồi vì sao cháu mắng cô ta.”



“Cô ta chia tay chú.” Thời Sênh khoác túi sách đi vào trong phòng.



Cố Ngôn: “…”



Sao anh lại cảm thấy cô nhóc này có chút không đúng.



Ngay khi anh đang nghi hoặc, thì tiếng của cô ấy từ từ truyền tới, “Vứt bỏ người đàn ông tốt như chú, không phải cô ta có bệnh thì là gì?”



Triệu Xuyến là bạn gái của Cố Ngôn. Đã quen nhau gần bảy tám năm, hai người cũng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng về việc đối xử với Nguyên chủ này, hai người không ít lần cãi cọ.



Nhưng dù sao cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, vốn dĩ cuối năm nay họ sẽ kết hôn, nhưng gần đây Cố Ngôn xuất hiện một vài vấn đề về làm ăn, Triệu Xuyến lập tức đòi chia tay không chút do dự.



Trước đây họ từng cãi nhau rất nhiều, gần đây Nguyên chủ đều sợ về nhà.



Mỗi lần Triệu Xuyến đều lôi Nguyên chủ ra làm cái cớ.



Cố Ngôn nhìn bóng Thời Sênh biến mất trước cửa phòng, buồn bực và phẫn nộ vừa nãy gần như đã tan đi mấy phần.



Anh vừa đi vào nhà, vừa nói với Thời Sênh đang chuẩn bị vào phòng: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn…”