Boss Là Nữ Phụ

Chương 352 : Tình triền thanh mai (3)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


Chỗ Cố Ngôn đưa Thời Sênh tới là một quán ăn Nguyên chủ từng rất thích.



Tuy nhiên Thời Sênh lại không thích lắm, không khí và cách trang trí ở đây đều trông có vẻ hơi nặng nề. Nhưng nghĩ tới phiếu cơm đối diện vừa thất tình, Thời Sênh thương tình không đưa ra yêu cầu.



Đương nhiên cũng có khả năng là cô lười phải đi tiếp.



“Tiểu Hạ, cháu tới chỗ chú bốn năm rồi…” Cố Ngôn không biết thế nào lại nhắc tới chủ đề này.



Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông đối diện cúi thấp đầu, nhíu mày.



“Vâng.” Bốn năm rồi.



Cha mẹ của Nguyên chủ qua đời khi cô ấy mười tuổi.



Cố Ngôn trầm mặc, anh cụp mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt.



Thời Sênh thu lại ánh mắt tiếp tục ăn. Một bữa không ăn đói phát điên, cái gì cũng không quan trọng bằng việc lấp đầy bụng.



“Tiểu Hạ, qua hôm nay cháu tròn 15 tuổi rồi.” Người đàn ông đối diện đột nhiên lên tiếng.



Thời Sênh ngây ra, cố gắng hồi tưởng một lúc mới nghĩ ra ngày mai là sinh nhật của Nguyên chủ.



“Thứ cha mẹ cháu để lại cho cháu, phần tiền mặt khi nào cháu mười sáu tuổi là có thể kế thừa. Trong thẻ này có ba vạn, cháu tiêu tiết kiệm một chút, có lẽ đủ dùng một năm.” Cố Ngôn không đợi Thời Sênh trả lời, đẩy một tấm thẻ tới.



Thời Sênh: “…”



Phiếu cơm chuẩn bị chạy làng sao?



“Chú Cố, ý chú là sao ạ.” Thời Sênh đặt đũa xuống, mắt không động đậy nhìn Cố Ngôn.



Cố Ngôn không nhìn Thời Sênh, hai tay ôm lấy mặt, giọng nói buồn bã, “Công ty chú xảy ra chút vấn đề, không biết… Năm xưa chú Cố đã hứa với bố mẹ cháu sẽ chăm sóc tốt cho cháu. Nhưng giờ điều chú có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi…”



Dù bây giờ anh không nói, sau này con bé cũng sẽ biết. Thay vì chờ đến lúc đó con bé tứ cố vô thân, chi bằng cho con bé biết sớm, cũng để chuẩn bị sẵn tâm lý.



“Công ty của chú phá sản rồi sao?”



Cố Ngôn lắc đầu, “Chưa…”



Còn chưa đến nỗi phá sản, nhưng một khi hết vốn, cũng gần như thế rồi.



“Công ty chú đã không thể cứu được nữa sao?”



Cố Ngôn: “…”



Anh buông tay ra, nhìn thiếu nữ đối diện. Con bé còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng đã có thể nhìn thấy phong thái năm đó của mẹ con bé.



“Nếu đều không phải, chú cần gì sớm kết luận như vậy. Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị và bền bỉ.”
Quần áo ba năm, giá 30 tệ, khoảng cách 20 mét.



Đồng hồ đeo tay một năm, giá 300 vạn, khoảng cách 50 mét.







Đất sét 100 năm, giá trị chưa rõ, khoảng cách 300 mét.



Gạch tấm 200 năm, giá trị chưa rõ, khoảng cách 700 mét.



Bát ăn mày từng dùng, giá trị 0, khoảng cách 1.000 mét.



Lật bàn, đây đều là thứ vớ vẩn gì vậy!



Hệ thống, mi trộm bản quyền như vậy, ta nói cho mi biết, Jack Ma sẽ kiện mi đấy.



Thời Sênh ở bên trên lật hết nửa ngày, coi như tìm được một thứ có vẻ bình thường.



Bức tranh 300 năm, giá trị mười vạn, khoảng cách 2.000 mét.



Trên này hiển thị đều là năm tháng và một vài từ miêu tả kỳ quái, cuối cùng là định giá và khoảng cách, không có giới thiệu gì khác.



Ảnh rõ ràng từng được photoshop, cứ coi như một viên gạch, chiếc bát vỡ ăn mày từng dùng, nhìn cũng vẫn giống hàng triển lãm tinh xảo đặt ở viện bảo tàng.



Rất tốt, cái này rất ăn khớp với Taobao của Jack Ma.



Hơn nữa thứ đồ chơi này còn có khoảng cách nhất định, không dò quá ba nghìn mét.



Chỉ cần thuộc về vật phẩm, quần áo, đồ ăn, đồ chơi, đều có thể hiển thị trên đây, bất luận là niên đại nào.



Tuyệt vời!



APP này sắp thăng thiên rồi!



Jack Ma chết chắc rồi.



Thời Sênh cầm điện thoại cực kỳ hưng phấn chạy vào trong tiệm đồ cổ khá lớn.



Vật phẩm trên APP bắt đầu làm mới, đồ gốm tinh xảo cộng thêm hiệu ứng vỏ ngoài đẹp đẽ từng món một hiển thị ra.



Phía trước là tên, phía sau là giá.



Có cái chỉ đáng giá vài trăm, có cái lại hàng trăm vạn.



Cái hàng nghìn vạn chưa nhìn thấy.