Boss Là Nữ Phụ

Chương 353 : Tình triền thanh mai (4)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


“Cái này của cậu là hàng thật sao?”



“Đương nhiên, ngài yên tâm, đồ trong tiệm chúng tôi đều có Giấy giám định, tuyệt đối là hàng thật.”



Thời Sênh nghiêng đầu nhìn sang, người nói chuyện với ông chủ là một ông già có tuổi.



Trong tay ông chủ cầm một vật trang trí, Thời Sênh nhìn nửa ngày không nhìn ra là thứ gì.



Cô ấy cúi đầu tìm một vòng trong đống vật phẩm hoa lệ phi phàm, cuối cùng tìm được thứ đồ chơi đó.



Thanh Đồng Khí 30 năm, giá trị một nghìn, khoảng cách mười mét.



Ba mươi năm?



Đó không phải là đồ giả sao.



“Cái này có lịch sử 300 năm, ngài…” Ông chủ vẫn đang đứng đó khoác lác.



Thời Sênh nhìn ông già cầm thẻ quẹt tiền.



Một chữ cũng không nói.



Có lẽ là ánh mắt của Thời Sênh quá thẳng thắn, ông chủ nhìn về phía cô một cái, thấy trong tay cô cầm một thứ đồ kỳ lạ, càng hiếu kỳ hơn.



Ông ta giao ông lão cho người bên cạnh tiếp đãi, sải bước đi về phía Thời Sênh.



Ông chủ là người đàn ông trung tuổi rất tháo vát. Vì là bán đồ cổ, trang phục trên người ông ta đều khá cổ điển.



“Cô bé, có hứng thú với đồ cổ à.” Dù đang nói chuyện với Thời Sênh, nhưng ánh mắt ông ta lại hướng về phía tay Thời Sênh.



Khi ông ta đi tới, Thời Sênh liền ấn phím khóa màn hình, cái ông ấy nhìn thấy chỉ là một màn hình đen sì sì.



“Không hứng thú.” Thời Sênh lắc đầu.



Ông chủ cười cười, “Trời tối như vậy rồi, cô bé mau về nhà đi.”



Thời Sênh nhìn về hướng ông già đó, cười một cách quái dị với ông chủ, “Ông bán cho ông ấy bao nhiêu tiền? Cảm giác tay không bắt sói trắng có sướng không.”



Sắc mặt ông chủ hơi thay đổi, nhưng rất nhanh trấn tĩnh lại, “Cô bé, cháu đang nói gì vậy.”



“Haiz, nghe không hiểu thì thôi.” Thời Sênh giấu điện thoại vào túi quần, “Yên tâm, cháu sẽ không lo chuyện bao đồng đâu. Ông ấy không nhận ra thật giả đó là việc của ông ấy, tốn tiền oan uổng cũng là đáng đời. Kiếm tiền không dễ dàng gì, cháu hiểu.”




Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây xuất hiện ở cửa.



Phòng học đồng loạt vang lên tiếng hô nhẹ.



“Đẹp trai quá ……”



Bất luận ở thời đại nào, có một khuôn mặt dễ nhìn tuyệt đối là vũ khí lợi hại.



Thời Sênh ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.



Mày đột nhiên nhíu lại, quay đầu nhìn về hướng Thẩm Giai Âm.



Mặt Thẩm Giai Âm đầy vẻ bất ngờ, mày cũng nhíu lại, thân hình hơi căng cứng, có thể nhìn ra nữ chính lúc này rất phòng bị.



Người đàn ông đút một tay vào túi quần, đi lên bục giảng, dùng bút phấn viết lên bảng đen hai chữ như rồng bay phượng múa, quay người, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo nụ cười hắc ám, “Chào mọi người, thầy là Doãn Mạch. Bắt đầu từ hôm nay, thầy là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, mọi người hoan nghênh thầy không?”



“Hoan nghênh ạ.” Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.



“Thầy giáo chủ nhiệm này đẹp trai quá, sau này mình nhất định chịu khó nghe giảng.”



“Làm thầy giáo đúng là uổng phí nhân tài, nên đi làm minh tinh mới phải.”



Thời Sênh chống cằm một cách mệt mỏi nhìn Doãn Mạch và Thẩm Giai Âm ‘liếc mắt đưa tình’.



Nam chính đại nhân theo đuổi bà xã đã đuổi tới tận trường học rồi, rất có phong thái của nam chính tổng tài.



Bối cảnh Doãn Mạch cũng hơi trâu bò, ban đầu là nhìn trúng năng lực của nữ chính, ngoài miệng thường xuyên trêu ghẹo nữ chính, nhưng trong lòng lại không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên.



Sau này họ đã trải qua rất nhiều chuyện, nam chính mới phát hiện mình yêu nữ chính.



Sau đó bày tỏ, hai người cứ thế theo lẽ thường ở bên nhau.



Thời điểm hiện giờ… nam chính có lẽ còn dừng ở lúc nhìn trúng năng lực của nữ chính.



Suy cho cùng nữ chính vẫn còn nhỏ.



Thời Sênh sờ cằm dưới giống như đang quan sát sản phẩm, khuôn mặt trầm tư nhìn nam chính.



Là một người đầy tài năng tốt nghiệp trường nổi tiếng ở nước ngoài, để nam chính tới dạy đám trẻ ranh trung học, đúng là uổng phí nhân tài.