Boss Là Nữ Phụ
Chương 356 : Tình triền thanh mai (7)
Ngày đăng: 22:13 28/04/20
Cố Ngôn phía đối diện quay qua nhìn, thiếu niên và thiếu nữ bưng đồ uống, ly đồ uống vẫn còn nắm chặt.
Trên mặt hai người mang nụ cười, nhưng anh lại cảm thấy nụ cười đó có chút không đúng lắm, giống như ai cười rạng rỡ hơn, người đó sẽ thắng vậy.
Úc Hành Vân không hề để tâm chút nào, không nhìn ra điều gì, “Tình cảm của hai đứa trẻ này vẫn tốt như xưa nhỉ.”
Cố Ngôn: “…” Anh chỉ nhìn thấy không khí giữa hai người có chút quái dị, không nhìn ra tình cảm tốt ở đâu cả.
“Năm đó nếu không phải… nói không chừng Tiểu Hạ chính là vị hôn thê của thằng oắt kia rồi. Haiz… Sau này tôi cũng không ra nước ngoài nữa, cùng cậu chăm sóc Tiểu Hạ. Mấy năm nay cậu vất vả quá.” Úc Hành Vân vỗ vỗ vai Cố Ngôn.
Cố Ngôn thu mắt lại, “Năm đó nhận ân tình lớn như thế của anh Thịnh, con của anh ấy, dù thế nào tôi cũng phải chăm sóc tốt giúp anh ấy.”
“Không quên ơn nghĩa, là trang nam tử. Đúng rồi, nghe nói công ty cậu xảy ra vấn đề, có chỗ nào cần giúp thì cứ nói.”
“Lúc nguy cấp nhất đã vượt qua…”
Hai người nói chuyện từ trước đây tới hiện tại, cuối cùng lại nói tới việc phát triển công ty.
“Bố, chú Cố, con đưa Tiểu Hạ ra ngoài đi dạo.” Úc Tửu đột nhiên đứng lên.
“Các cháu ăn xong rồi sao?” Cố Ngôn nhìn Thời Sênh.
“Ăn xong rồi ạ.” Thời Sênh gật đầu.
“Vậy các cháu đi đi.” Cố Ngôn gật gật đầu.
“Tiểu Hạ, bên dưới có chỗ đấu giá, các cháu đi xem xem có thích gì không.” Úc Hành Vân đưa cho Thời Sênh một tấm thiệp mời nhỏ, “Thích cái gì cứ trực tiếp bảo thằng nhóc kia mua cho cháu.”
“Cảm ơn bác Úc.” Thời Sênh nhận lấy tấm thiệp mời.
Úc Hành Vân quay sang lại nghiêm mặt, “Thằng oắt con, chăm sóc em Tiểu Hạ của con cho cẩn thận, thiếu một cọng tóc, trở về xem bố xử lý con thế nào.”
Sắc mặt Úc Tửu có chút kỳ quái, giống như đang nhẫn nhịn điều gì, gật gật đầu, “Biết rồi.”
Sau đó cậu ta kéo Thời Sênh đi ra bên ngoài.
Ra khỏi phòng riêng, Thời Sênh đẩy Úc Tửu ra.
“Thịnh Hạ, 8 năm không gặp, tính tình của em cũng ghê gớm hơn nhiều nhỉ.” Úc Tửu dường như rít ra câu này từ trong kẽ răng.
Thời Sênh vòng hai tay trước ngực, “Anh Úc Tửu, anh xác định không đi nhà vệ sinh sao?”
Bị Thời Sênh nhắc nhở như vậy, hoa cúc của hắn thắt lại, túm Thời Sênh đi về hướng nhà vệ sinh.
Thời Sênh nhìn người ở sảnh, không chỉ nhiều người, còn có cảnh sát mang theo súng…
Lúc này đã có cảnh sát chú ý tới cô ấy.
Thời Sênh từ bỏ cảm giác kích động muốn cầm Thiết Kiếm chém ra ngoài, quay người đi về bên cạnh Úc Tửu, nói một cách hung dữ: “Đi.”
“Em Tiểu Hạ chẳng đáng yêu như khi còn nhỏ nữa.”
Thời Sênh: “…”
Anh đáng yêu, anh đáng yêu tới trời luôn.
Vừa nãy lẽ ra cô nên đánh anh ta không bò lên nổi.
Úc Tửu thấy ánh mắt Thời Sênh hung dữ lên, đột nhiên im bặt, đi về sảnh đấu giá.
Người kiểm tra thiệp mời nhìn kỹ càng mấy lượt thiệp mời, cuối cùng có chút cẩn thận hỏi, “Em gái à, em là thế nào với ông Úc?”
Hôm nay hội đấu giá này rất quan trọng, họ phải kiểm tra thân phận.
Hai người trước mặt quá trẻ tuổi, thiệp cầm trên tay lại là người mà trưởng ban tổ chức từng dặn dò phải lưu ý.
“Ông ấy là bố tôi.” Úc Tửu tiếp lời.
“Hai vị đợi chút.” Anh ta cầm thiệp mời rời khỏi, khoảng 5 phút sau mới trở lại, trả thiệp mời cho Thời Sênh, “Hai vị mời vào trong.”
Sảnh đấu giá bố trí rất cổ điển.
Xung quanh đều là tủ kính, bên trong có một số vật trưng bày.
Một vài người đang đứng thảo luận trước vật trưng bày.
Sau khi đi qua một chiếc cửa phía trước, chính là phòng đấu giá.
Trên chỗ ngồi đã có một vài người, có người ngồi một mình, có người túm năm tụm ba ngồi cùng nhau, tiếng nói chuyện đều rất nhỏ.
“Em Tiểu Hạ.” Úc Tửu chỉ chỉ vào vị trí gần trên đầu, “Vị trí của chúng ta ở đó.”
Thời Sênh trừng mắt nhìn anh ấy, ông còn không biết ở đâu sao?
Cần anh nhắc à, đồ thiểu năng!