Boss Là Nữ Phụ

Chương 378 : Tình triền thanh mai (29)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Người Tu Chân không phải là bí mật gì trong vòng cấp cao của giới thượng lưu.



Có người thậm chí có thể nuôi riêng một người như vậy tọa trấn.



Lời của Doãn Mạch vừa ra, ba ông già đối diện cùng thay đổi sắc mặt.



Người Tu Chân…



Trong mắt họ chính là đại sư bản lĩnh thông thiên.



Người như vậy… không đắc tội được.



Cuối cùng ba người thoả hiệp, quay sang chỗ bàn đọc sách của Long Nhuận xem video, Long Nhuận nhân cơ hội dùng mạng gửi tín hiệu cầu cứu.



Thời Sênh lạnh lùng nhìn họ, căn phòng này nếu những kẻ vô tích sự đó có thể vào, cô liền chém chết nam chính nữ chính cho họ xem.



“Tôi biết ngay là lão ta mà, lão Vương khốn kiếp đó luôn đề phòng chúng ta.”



Xem xong video, ông già cầm súng trước đó phẫn nộ mở miệng.



Long Nhuận ra hiệu cho hai người yên tĩnh, giờ cái quan trọng nhất là kéo dài thời gian. Chỉ cần đợi người của ông ta tới, ông ta không tin không trị được con nhóc này.



Thời Sênh kiên nhẫn đợi họ, trong lúc đó tặng cho Thẩm Giai Âm một nụ cười.



Nụ cười rất rạng rỡ, nhưng phía sau nụ cười đó lại khiến người ta sởn gai ốc.



Thẩm Giai Âm sống hai kiếp, chưa từng gặp người nào khiến người ta cảm thấy cổ quái như vậy.



Nói cô tức giận sao? Không đến nỗi, cô nói chuyện dù ác liệt, nhưng ngữ khí rất ôn hoà, không có bao nhiêu phẫn nộ.



Nói cô  không tức giận cười lên lại u ám, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lột da đối phương xuống.



“Cô bé Thịnh Gia…”



“Nghĩ kỹ rồi nói, tôi có não, muốn bày trò với tôi phải biên tập kỹ một chút.” Thời Sênh lên tiếng nhắc nhở, “Kể chuyện phải có đầu có đuôi, đừng lộ ra kẽ hở khiến người ta chê cười.”



Long Nhuận bị chặn họng.



Con ranh này sao không nói chuyện theo lẽ thường.



Vừa lên đã chặn đứng đường lại.
“Đến đón em.” Nụ cười trong đáy mắt Úc Tửu rạng rỡ như pháo hoa, chỉ bung nở vì cô.



“Rất có giác ngộ.” Thời Sênh cười nhẹ một cái, “Về nhà thôi.”



Ông chú râu quai nón làm lái xe phía trước lập tức nổ máy xe.



Người đàn ông mặc vest đứng ở bên ngoài lần lượt lên xe, nghênh ngang rời khỏi biệt thư của Long Gia.



Người bị chặn bên ngoài lúc này mới như ong vỡ tổ xông vào.



Ba người đều không bị thương gì, nhưng bị doạ một trận không nhẹ.



Hai ông già khác vội vàng cáo từ.



Long Nhuận bình tĩnh nhất, vẫy tay ra hiệu cho họ yên lặng.



“Việc hôm nay, ta không muốn truyền ra ngoài, biết làm thế nào không?”



“Ông chủ, những người vừa nãy cũng không quản sao?” Có người hỏi, những người đó vừa nhìn đã biết không phải vệ sĩ thường.



“Muốn chết thì cứ đi động vào cậu ta đi.” Long Nhuận lạnh lùng nhìn người đó, gọi mấy đứa con trai của mình, “Mấy đứa theo ta lên nhà.”



Nhuận tổng cộng có ba người con trai, đều có thể coi là xuất sắc.



“Bố, Thịnh Hạ đó…”



“Việc này không cho phép nhắc lại nữa, việc của tập đoàn Thịnh Thế cũng không cho phép nhúng tay vào.” Vừa nói tới hai chữ Thịnh Hạ, Long Nhuận liền phát hoả, “Đừng đi chọc vào kẻ điên đó, con bé muốn báo thù, để con bé đi cắn những người đó.”



“Bố, lai lịch của con bé thế nào?” Lại khiến Long Nhuận ông ấy kiêng kỵ như vậy.



Trong đầu Long Nhuận loé lên hình ảnh trước đó, lai lịch thế nào?



Không có lai lịch gì cả, chỉ là một con ranh không sợ chết, ngông cuồng huênh hoang, lại có bản lĩnh.



Nhưng ba chữ có bản lĩnh này, đã thiết lập địa vị của cô.



Một tấm bùa liền có thể khiến cửa không mở được, có thể không có bản lĩnh sao?



Người càng già, thì càng sợ chết.