Boss Là Nữ Phụ

Chương 379 : Tình triền thanh mai (30)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Thời Sênh từ chỗ Long Nhuận biết một vài chân tướng.



Năm đó bố mẹ Thịnh Hạ mua một miếng đất, chuẩn bị xây dựng suối nước nóng.



Theo Long Nhuận nói, miếng đất đó họ vốn định xây dựng resort suối nước nóng, ở đó có một suối nước nóng thiên nhiên.



Khi đó tỉnh H đang khai phá, giao thông thuận tiện rồi, resort khẳng định kiếm được tiền.



Hợp đồng của họ đã ký xong rồi, nhưng không biết là ai truyền ra tin dưới mảnh đất đó có mỏ kim cương nguyên sinh.



Hơn nữa là một mỏ kim cương nguyên sinh lớn.



Trong nước, mỏ kim cương nguyên sinh vốn đã hiếm, đột nhiên truyền ra một tin như vậy, khiến người biết tin đều như hổ vồ chăm chú theo dõi tập đoàn Thịnh Thế, muốn dây máu ăn phần.



Hợp đồng mua bán trong tay bố mẹ Thịnh Hạ liền trở thành một lá bùa đòi mạng.



Vốn dĩ việc này nên báo cáo ban ngành có liên quan, nhưng chủ quản khi đó đã lén chặn lại, và dùng tiền bịt mồm không ít người.



Những thông tin này ban đầu đã không lan truyền trong phạm vi rộng, vào thời đại không có mạng internet muốn giấu đi cũng không phải chuyện khó.



Tập đoàn Thịnh Thế bị nhắm vào, bố mẹ Thịnh Hạ rất nhanh liền tiêu huỷ tất cả tài liệu về việc mua đất đai.



Nhưng hành động này, chứng minh nơi đó thật sự có mỏ kim cương nguyên sinh.



Cho nên mới có một loạt những việc về sau.



Bố mẹ Thịnh Hạ là bị người ta ép cả người lẫn xe rơi xuống biển, hài cốt không còn.



Nơi đó lại không bại lộ, đến giờ họ đều chỉ biết ở tỉnh H, không biết vị trí cụ thể.



“Họ muốn nuốt một mình?” Úc Tửu ôm lấy Thời Sênh, cằm đặt lên vai cô.



“Không phải.” Thời Sênh ngẩng đầu, nếu họ muốn, sẽ không gây thành như thế.



“Là người bên trên muốn nuốt một mình, bố mẹ em lại muốn báo cáo quốc gia.”



“Người đó là ai.”



“Dương Hoài Nhân.” Thời Sênh nhẹ nhàng nhả ra một cái tên, “Leo lên rất cao.”



Dương Hoài Nhân, vị trí xếp thứ hai trong quốc gia hiện giờ, có thể nói là một tay che trời.



Úc Tửu yên lặng ôm lấy cô, rất lâu sau anh ôm lấy người cô xoay nửa vòng, để cô mặt đối mặt với mình.




“Hôm nay tinh lực tốt vậy sao?” Thời Sênh ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng quá tối, cũng không nhìn rõ sắc mặt anh thế nào.



Đừng nói cái gì trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mắt anh, lừa đảo, cô phải dùng linh lực mới có thể nhìn rõ.



Thời Sênh nắm tay anh, truyền linh lực vào trong cơ thể anh, chạy theo kinh mạch của anh.



“Ưm…” Úc Tửu nhẹ hừ một tiếng, cơ thể giống như là bị một tầng khí ấm bao lấy, sự mệt mỏi vừa nãy hết sạch, dễ chịu làm sao, “Vợ, em thật sự là người ngoài hành tinh sao?”



“Đúng thế, anh sợ không?”



“Không sợ, dù em có là người ngoài hành tinh anh cũng thích em.”



“Hừ… Nếu thật sự gặp phải người ngoài hành tinh, em thấy anh còn chạy nhanh hơn ai hết.” Thời Sênh để linh lực chạy mấy vòng trong người Úc Tửu, sau đó thả anh ra, “Đến đây tiểu yêu tinh, tối nay chúng ta đại chiến tới sáng.”



“Hả?” Úc Tửu ngớ người.



Đợi khi Thời Sênh trèo lên tới người anh, anh mới phản ứng lại, lập tức đoạt lại chủ quyền.



Thời Sênh cảm thấy linh lực mình truyền cho Úc Tửu quá nhiều rồi, tên này thật sự đại chiến tới sáng.



Ánh sáng mặt trời đổ vào từ tấm rèm cửa mở nửa, chiếu lên người hai người đang ôm nhau, lớp da trần lộ ra bên ngoài, giống như được mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp.



Thời Sênh bị ánh nắng chiếu hơi không thoải mái, co co vào trong lòng Úc Tửu.



Có lẽ là động tác hơi mạnh, làm anh tỉnh dậy.



Vừa mở mắt là có thể nhìn thấy vợ của mình, cảm giác này thật tốt.



Anh hôn lên trán Thời Sênh một cái, nhìn đồng hồ bên cạnh.



Lại sắp 12 giờ rồi.



Lát nữa cô ấy tỉnh chắc sẽ đói nhỉ?



Nhưng rất muốn ôm vợ nhà anh.



Băn khoăn quá.



Tiếp tục ngủ hay là làm cơm?



Cuối cùng Úc Tửu vẫn là xuống giường đi làm đồ ăn, anh không nhẫn tâm để cô bị đói.