Boss Là Nữ Phụ

Chương 38 : Kim chủ, bao tôi đi! (18)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


<[email protected]> Chương 38Kim chủ, bao tôi đi! (18)



Lưng chừng núi, bốn người Hàn Linh đi sau tổ tiết mục, ì à ì ạch di chuyển lên trên.



Tham gia ghi hình tổng cộng có tám người, có thể tự do lựa chọn con đường cho mình, mỗi một người chỉ cần hai người ghi hình đi theo là được rồi.



Mà đại bộ phận tổ tiết mục đều là đi theo Hạ Huyên.



“Chị Huyên nói muốn nghỉ ngơi, đạo diễn, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”



Trợ lý của Hạ Huyên chạy đến trước mặt đạo diễn, thái độ rất kiêu căng nói một tiếng, không đợi đạo diễn nói gì đã chạy lại về bên cạnh Hạ Huyên.



Đạo diễn không còn cách nào khác đành để cho mọi người nghỉ ngơi.



Hàn Linh ôm lấy nước đá mà nhân viên công tác đưa cho mình, ừng ực ừng ực uống hai ngụm, không nói gì nhìn Hạ Huyên bị mấy người bận rộn hầu hạ trước sau



“Lần này là lần nghỉ ngơi thứ sáu rồi, mới trèo lên được một nửa, đợi lên đến nơi thì trời đã tối rồi, sớm biết như thế đã đi cùng với chị Vãn.”



Ba người khác cảm thấy bị vây ở đây, Phương Cẩn Du cười gian trá:



“Bây giờ tớ đã biết chị Vãn muốn chúng ta đi cùng với tổ tiết mục rồi là vì cái gì rồi.”



“Vì sao thế?”



Phương Cẩn Du lắc lắc điện thoại di động, dường như đang làm một cái hẹn ngầm, không cần nói cũng lập tức hiểu được.



Bốn người vây lại một chỗ, thấp giọng thảo luận, đại bộ phận đều là Phương Cẩn Du và Hàn Linh nói, Ngôn Trạch và Khương Minh nghe.



“Này, mấy người xuống núi mua giúp chị Huyên chai nước suối.”



Trợ lý của Hạ Huyên không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh bốn người, vênh mặt hất hàm phân phó một câu.



Nhân viên công tác xung quanh lúc này đứng cách đó có vẻ xa, bốn người bọn họ lại đứng gần hơn, tuổi tác trung bình lại là những thiếu nam thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi, thế nên bị trợ lý của Hạ Huyên nhìn trúng.



Phương Cẩn Du ngẩng đầu nhìn trợ lý kia một cái:



“Tổ tiết mục không phải là có nước sao?”



“Chị Huyên không uống loại nhãn hiệu đó, bảo mấy người đi thì mấy người cứ đi, nói lắm lời thừa thãi thế để làm gì.”



“Xin lỗi, chúng tôi không phải là nhân viên công tác của tổ phim.”



Ngôn Trạch đứng lên, lễ phép cười với trợ lý đó:




Phương Lập Thu lập tức buông Thời Sênh ra:



“He he, Tiểu Hoàn Tử là tốt nhất.”



Người đến đầu tiên sẽ có bữa ăn tối vô cùng phong phú, lúc ghi hình sẽ không quay toàn bộ quá trình, thế nên nếu như Thời Sênh đồng ý cô cũng có thể đi ăn trực được.



Trong lúc Phương Lập Thu và Thời Sênh nói chuyện này, đạo diễn đã nói xong hết mấy lời thừa thãi, chuyển đến vấn đề chính:



“... Ha ha, bây giờ tôi phát thẻ nhiệm vụ, thẻ nhiệm vụ chỉ có từ gợi ý, mọi người cần phải trước 7 giờ sáng mai tìm thấy vật phẩm đối ứng với thẻ nhiệm vụ, không tìm thấy vật phẩm thì không có bữa sáng.”



Từ gợi ý của tổ tiết mục vô cùng giỡn mặt, bạn phải đem mười tám đời tổ tông của cái từ này suy nghĩ mới một lượt mới có thể tìm thấy vật phẩm đối ứng.



Phát thẻ nhiệm vụ xong, tiếp theo là đến bữa tối, trừ Phương Lập Thu ra, tất cả những người khác đều chỉ có thể nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn đó của Thời Sênh.



Hạ Huyên chọc chọc rau cải trắng trong bát, mặt sắp biến dạng rồi, nhưng lúc ống kính quay qua đây cô ta liền lập tức thay đổi thành vẻ dịu dàng tao nhã, ăn rau cải luộc cũng giống như ăn đồ ăn cao cấp vậy.



Kết thúc ghi hình, Phương Lập Thu bị trợ lý nhà mình lôi đi, Thời Sênh một mình ngồi ở trong phòng khách.



“Giang Vãn, lâu rồi không gặp.”



Thời Sênh ngước mắt lên, khoé miệng khe khẽ nhếch lên:



“Có chuyện gì?”



Bổn cô nương còn chưa đi tìm cô cô lại tự mình dâng đến tận cửa rồi.



“Cô không thấy hiếu kỳ vì sao tôi lại xuất hiện ở đây sao?”



Hạ Huyên ngồi xuống đối diện Thời Sênh, híp mắt nhìn cô.



Thời Sênh giả vờ suy nghĩ, sau đó cười híp mắt nói:



“Ảnh hậu tuỳ hứng?”



“Cô...”



Sắc mặt Hạ Huyên thay đổi, cô ta trả lời không giống như trong kịch bản a!



“Trời ơi, người đàn ông đó đẹp trai quá.”



“Đây là diễn viên phụ mà tổ tiết mục chúng ta mời đến sao? Nhưng mà chưa từng nhìn thấy minh tinh như thế này ở trong giới a... Ồ, anh ta bước về phía chị Huyên kìa...”