Boss Là Nữ Phụ
Chương 37 : Kim chủ, bao tôi đi! (17)
Ngày đăng: 22:05 28/04/20
<[email protected]> Chương 37Kim chủ, bao tôi đi! (17)
Thời Sênh thành công đá bay người quay phim đi, thong thả ung dung men theo con đường nhỏ đi lên trên núi.
Dù sao thì hậu kỳ sẽ biên tập lại, thu mấy cái lúc trước đó đã đủ rồi, đợi đến khi lên đỉnh núi quay thêm một chút nữa là được.
“Lục Thanh Vận, cậu đợi đã, đợi đã, tôi nói cậu không thể ít nói đi mấy câu, tốt xấu gì cũng là trưởng bối, aiz aiz… cậu chậm chút, hôm nay tôi bởi vì cậu… Giang tiểu thư!
Giọng nói oán trách của Tô Nghi Tu biến thành tiếng hò hét ngạc nhiên vui mừng:
“Giang tiểu thư, Giang tiểu thư, bên này.”
Thời Sênh thuận theo tiếng gọi đi qua, ở trên một con đường nhỏ khác, Tô Nghi Tu mặc âu phục, đang hướng về phía mình kích động khua tay, hình tượng đó rất là khôi hài.
Mà người anh ta đang kéo lấy chính là mục tiêu nhiệm vụ lâu rồi không gặp - Lục Thanh Vận.
Ôi chao, bổn cô nương sắp quên mất tiêu rồi đây.
Thời Sênh từ sườn dốc trực tiếp nhảy xuống làm cho Tô Nghi Tu kinh ngạc tới mức cằm cũng suýt chút thì rớt xuống đất.
Em gái nhỏ này, tế bào vận động chớ nên tốt quá như thế chứ.
Ừ, vừa hay giống Lục Thanh Vận.
Một người vận động ngớ ngẩn, một người vận động tinh anh, hỗ trợ bổ sung cho nhau, phi thường hoàn mỹ.
Ánh mắt Tô Nghi Tu nhìn Giang Vãn không khác gì ánh mắt nhìn con dâu vậy, đến cả Thời Sênh không biết xấu hổ cũng bị nhìn tới mức có chút không dễ chịu.
“Tô tiên sinh, Lục tiên sinh, lâu rồi không gặp a.”
“Ha ha ha, nào có, tôi ngày ngày đều có thể nhìn thấy cô trên ti vi mà.”
Tô Nghi Tu vừa muốn bỏ Lục Thanh Vận ra nhưng lại vừa sợ hắn chạy mất, chỉ có thể kéo hắn đến trước mặt Thời Sênh:
“Giang tiểu thư sao lại đến đây thế?”
Tầm nhìn của Lục Thanh Vận quét về phía Thời Sênh một cái, trên gương mặt có một ý cười kỳ lạ, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi khắp xung quanh người đàn ông này, càng làm nổi bật hơn sự kỳ lạ của hắn.
Đậu xanh rau má, công lực của tên này lại tăng thêm rồi.
“Ghi hình show thực tế.”
Thời Sênh chớp chớp mắt.
“Giới hạn thế giới sao? Tôi đã quên mất chuyện này rồi, tổ tiết mục Giới hạn thế giới hôm nay đến chỗ này, đều tại cậu đó Lục Thanh Vận, nếu không tôi còn có thể xuống núi đón Giang tiểu thư, cậu nói xem lúc nào cậu mới có thể để cho tôi bớt lo lắng một chút hả, tôi nuôi cậu giống như nuôi đại gia vậy bla bla…”
Thời Sênh: “…”
Mỗi lần nhìn thấy Tô Nghi Tu đều cảm thấy rất là mới lạ, hài hoà.
“Lục tiên sinh, anh sẽ không cảm thấy là có người phái tôi đi đối phó với anh chứ?”
Tên đàn ông này có phải là bị bệnh hoang tưởng không?
Hệ thống rất muốn nhắc nhở cô, cô đang tán trai thật đấy à? Cô làm thế mà tán được đàn ông thì nó sẽ lập tức ăn luôn cái bàn phím.
Lục Thanh Vận rũ lông mi xuống, mấy sợi tóc chắn mất tầm nhìn của hắn, rất lâu sau hắn ngẩng đầu lên:
“Nếu Giang tiểu thư đã muốn như thế vậy thì tôi sẽ đồng ý với cô.”
“Hả?”
Thời Sênh ngạc nhiên nhìn Lục Thanh Vận:
“Sao anh lại đột nhiên đồng ý thế? Lẽ nào không phải là có chết cũng không phục tùng sao?”
Sau đó bổn cô nương liền có thể ngược luyến sống chết một trận a!
Lại không cho cơ hội phát huy rồi, nhàm chán!
Lục Thanh Vận khẽ cười:
“Vậy tôi thu lại lời ban nãy đã nói.”
“Đừng mà.”
Không dễ gì mới đồng ý, sao lại có thể thu về được.
“Lục tiên sinh, thứ này xin hãy đặt xuống, ngàn vạn lần đừng cướp cò, doạ đến tôi thì không được tốt lắm đâu. Anh biết đấy, lá gan của con gái đều nhỏ mà.”
Cô ấy còn biết bản thân mình là con gái, bạn đã từng gặp qua cô gái nào có thể tháo dỡ súng ống như thế chưa?
Lục Thanh Vận khẽ cười một lát, thu mấy mảnh súng lại, rất nhanh lắp ráp lại như cũ, giắt vào thắt lưng.
“Thân làm bạn gái, ngủ cùng cũng là nghĩa vụ, Giang tiểu thư, không bằng bây giờ chúng ta thực hành đi.”
Lục Thanh Vận vẻ mặt tươi cười túm lấy cổ tay Thời Sênh đi lên trên núi.
“Cái gì? Ngủ chung? Bậy bạ, ai muốn ngủ chung chứ? Lục Thanh Vận, đợi đã đợi đã, lẽ nào chúng ta không nên bồi dưỡng tình cảm trước sao?”
“Ở trên giường bồi dưỡng càng nhanh.”
“Ăn nói linh tinh, không có tình yêu thì đều là giở trò lưu manh, Lục Thanh Vận, mẹ nó, anh đợi đã.”
Hắn còn cho rằng cô thật sự không có gì sợ hãi cơ.
Tốt lắm, vẫn còn có điều làm cho cô sợ a!