Boss Là Nữ Phụ

Chương 392 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (2)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Bôi thuốc xong, Thời Sênh nhìn vào thanh kiếm bên cạnh.



Hàn Nguyệt Kiếm.



Đứng thứ sáu trong bảng xếp hạng binh khí trên giang hồ.



Bởi vì lúc sử dụng, kiếm khí chém ra giống hình trăng bán nguyệt, vì vậy nên mới có tên là Hàn Nguyệt Kiếm.



Thời Sênh cầm thanh kiếm lên ngắm nghía, đúng là sắc thật.



Ngoài ra thì cũng không có gì hay ho.



Nhưng nguyên chủ vì thanh kiếm này, mà bị không ít người truy sát.



Giang hồ mà!



Giết người cướp của.



Khóe môi Thời Sênh hơi cong cong lên.



Cô thích một thế giới như vậy.



Không có ràng buộc, mà chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện.



Thời Sênh ném Hàn Nguyệt Kiếm vào không gian, thứ trò chơi này cô cũng không quen dùng.



Sau đó Liễu Nhứ đến mấy lần, Thời Sênh đều lạnh lùng đuổi cô ta đi, nên cô ta cũng không dám đến nữa.



Đợi sau khi Thời Sênh dưỡng thương xong, có thể bắt đầu đâm chém, thì Liễu Nhứ lại mất tích hai ngày.



Hiện tại cô đang ở một quán trọ bình dân. Thời Sênh hỏi tiểu nhị, thì biết hai ngày nay Liễu Nhứ đều không xuất hiện ở đây.



Thời Sênh: “…”



Như vậy, kịch bản đại thần có ý gì?



Phá rối vụ giết nam nữ chính cô đã nhịn rồi.



Giết nữ phụ, ông cũng phá hỏng sao?



Sao ông không đi cứu cả hệ ngân hà đi?



Thời Sênh từ quán trọ đi ra. Bên ngoài là phố phường nhộn nhịp, người đi qua đi lại khiến Thời Sênh hơi hốt hoảng.



Một người đang ở thời hiện đại, đột nhiên chạy tới thời cổ đại, thị giác đương nhiên bị chấn động rất lớn.



Đứng được một lúc, cô mới chầm chậm đi bộ theo con phố.



Thời Sênh nhàn nhã dạo một lúc, đồ đạc thời cổ đại thực sự rất tinh xảo, có nhiều đồ còn đẹp hơn rất nhiều so với thời hiện đại.




Những con cá này chỉ bị tạm thời hôn mê, chứ chưa chết.



Hai người ăn không bao nhiêu nên cũng không vớt lên nhiều, chỉ tiện tay vớt mấy con ở gần thôi.



Đêm dần buông, mùi cá nướng vẫn bay đi rất xa.



Phu xe thường xuyên chạy đi chạy lại bên ngoài, nên dù trong xe có chuẩn bị gia vị, nhưng không thể sánh được với hương vị đầy đủ của thời hiện đại.



Thời Sênh hơi kén ăn, nên ăn không nhiều, chỗ cá còn lại đều được phu xe giải quyết sạch.



“Chạy! Chạy!”



Tiếng vó ngựa lúc xa lúc gần, không bao lâu sau, bên quan đạo đã xuất hiện một nhóm hán tử cưỡi ngựa.



Chừng khoảng hơn 20 người. Ai nấy đầu mình hổ thân gấu, cao to lực lưỡng, thoạt nhìn đã biết là người luyện võ.



Phu xe hơi căng thẳng, lo lắng.



Thời Sênh thờ ơ không quan tâm nhìn về đống lửa đang bập bùng trước mặt, trên đống lửa vẫn đang nướng một con cá, những tiếng tách tách càng vang rõ hơn trong màn đêm.



“Ố, lại có cả tiểu nương tử à.”



Người trên ngựa lần lượt xuống. Hai gã dẫn đầu đi thẳng đến bên đống lửa, những người còn lại thì tản ra, như tạo thành thế bao vây.



“Biến đi, đừng cản đường.” Một gã trong số đó đi tới gần, đạp cho phu xe một cước. Phu xe ngã xuống bên cạnh, sợ sệt không dám thở mạnh, chỉ mở to mắt nhìn về phía Thời Sênh.



“Tiểu nương tử, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn thế này, nhưng dung mạo không tệ chút nào.” Gã vừa nói vừa đưa tay ra, định nâng cằm Thời Sênh.



Lúc tay gã chuẩn bị sờ vào người Thời Sênh, cành cây trong tay Thời Sênh bỗng vung lên đánh vào gã.



Lực ở cành cây không mạnh lắm, nhưng lúc đánh vào cánh tay gã cũng đủ làm gã tê dại một lúc.



“Tiểu nương tử có khí phách, ta thích.” Đã bị đánh, nhưng gã càng tỏ vẻ thích thú.



Thời Sênh liếc nhìn gã. Cô đứng dậy rồi hỏi gã với nụ cười như có như không: “Ngươi thích cái gì của ta?”



Thời Sênh vừa đứng lên, những người đối diện đều thấy ngạt thở.



Cô gái này thực sự vô cùng xinh đẹp.



“Gia thích mọi thứ của cô.” Có thể đè một cô nương như thế này xuống, cái mùi vị đó... nghĩ đến thôi cũng thấy hưng phấn rồi.



Hai gã đàn ông không hẹn mà cùng lao đến tiếp cận Thời Sênh, gương mặt lộ rõ nụ cười dâm đãng, “Tiểu mỹ nữ đến đây với gia. Sau này nàng sẽ được ăn ngon mặc đẹp.”



“Ăn ngon mặc đẹp?” Thời Sênh cười vẻ rất thâm hiểm.



Hai gã đàn ông không để ý thấy sát ý trong mắt Thời Sênh, mà chỉ bị sắc đẹp làm điên đảo, “Đương nhiên, nàng cần gì ta sẽ đều cho nàng, mau lại đây để gia sờ cái tay tí nào.”