Boss Là Nữ Phụ

Chương 393 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (3)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Phu xe nhìn “Thi thể” bị chất chồng lên nhau thì gương mặt lộ rõ sự đồng tình, cô gái này có thể tùy ý chọc ghẹo được sao?



Trước nay ông ta đều bạt mạng bên ngoài, những chuyện như thế này cũng đã gặp nhiều, nên ông ta cũng không cảm thấy có gì không đúng.



Nếu như cô gái này không có năng lực, thì hôm nay đã bị đám người này làm nhục rồi.



Thời Sênh ngồi xổm trên đất, nhìn hai gã bị đè ở dưới cùng, “Còn thích ta nữa không?”



Hai tên đó sợ tái mặt, lắc đầu nguầy nguậy.



“Bà cô ơi, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn. Bà cô đại nhân đại lượng, tha mạng cho tiểu nhân.”



“Xin bà cô tha mạng.”



“Tha mạng.”



Mẫu dạ xoa ở đâu ra mà lợi hại như vậy.



“Hừ...” Thời Sênh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, “Nếu như ta cầu xin các ngươi tha mạng, liệu các ngươi có tha cho ta không?”



Từ góc nhìn của bọn chúng, vừa vặn nhìn thấy sự lạnh lùng trong ánh mắt cô, giống như ngọn lửa u minh thiêu đốt trong địa ngục, không có nhiệt độ mà lại thiêu rụi mọi linh hồn.



“Ngươi có biết bọn ta là ai không? Dám động đến bọn ta, ngươi cũng không chạy nổi đâu.” Cầu xin không được, chúng bắt đầu trở mặt.



“Không biết, cũng không muốn biết.” Thời Sênh bình thản trả lời.



Bọn chúng như không nghe thấy Thời Sênh nói, mà tự hét lên, “Chúng ta là người của Huyết Sát Môn. Ngươi dám động vào chúng ta có nghĩa là đắc tội với cả Huyết Sát Môn.”



“Huyết Sát Môn?”



“Sao thế, biết sợ rồi sao? Nếu sợ thì mau thả chúng ta ra, chúng ta sẽ không tính toán với ngươi.”



Thời Sênh nhìn chúng như nhìn đám thiểu năng, “Chưa từng nghe thấy.”



Tất cả bỗng yên tĩnh đến lạ thường.



Chưa từng nghe thấy...



Cô chưa từng nghe thấy...



“Cô nương, thủ đoạn của Huyết Sát Môn vô cùng độc ác, còn bao che...” Phu xe nhỏ giọng nhắc nhở.



“Vậy thì càng phải giết bọn chúng.” Thời Sênh gật đầu.



Không giết bọn chúng, lẽ nào đợi chúng quay về gọi người truy sát mình sao?



Ông có thiểu năng đâu?



“Con đàn bà thối tha, ngươi dám!”
Hai bên giao đấu không lâu, nam chính mặc dù bị thương, nhưng có định luật ‘vai chính không bao giờ chết’ ở đó, nên cuối cùng đám vật hy sinh kia cũng offline đi lĩnh cơm hộp thành công.



Bạch Lạc khiếp sợ tay chân mềm nhũn, ôm lấy Phó Diệc Vân, vừa khóc vừa chạy về trước.



Thời Sênh nhảy xuống xe ngựa, rồi tính tiền cho phu xe, “Ông về đi.”



Phu xe không hiểu, “Ơ, cô nương?”



“Ta tự đi tiếp được rồi.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, rồi đi theo Bạch Lạc.



Tốc độ của Bạch Lạc thực sự rất chậm. Thời Sênh đi theo phía sau cô ta, cứ đi ba bước thì dừng một bước, năm bước thì dừng nghỉ một lúc, đến khi trời tối mới đến được Bích Thủy sơn trang.



“Phó công tử? Cô nương, hai người sao...” Người ở Bích Thủy sơn trang không biết Bạch Lạc.



“Cứu huynh ấy...” Bạch Lạc nước mắt ngắn nước mắt dài, nhìn thấy người của Bích Thủy sơn trang, khẩu khí như uất nghẹn vào trong, thân thể mềm yếu, rồi ngã gục xuống.



Người của Bích Thủy sơn trang vô cùng hoảng loạn.



Đúng lúc bọn họ đang hoảng loạn, Thời Sênh mới xuất hiện.



“Cô nương, cô là?” Người quản gia cho người đưa Bạch Lạc và Phó Diệc Vân vào trong, rồi nhìn Thời Sênh với vẻ thăm dò.



“Vô Tranh...”



Người quản gia hơi chau mày, cái gì mà có tranh với vô tranh?



Sau một giây trong đầu ông ta mới lóe qua một bóng người, sắc mặt thay đổi, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn Thời Sênh, “Vô Tranh cô nương tới Bích Thủy sơn trang có chuyện gì?”



Vô Tranh...



Đó là Vô Tranh dùng độc cao siêu, tay cầm Hàn Nguyệt Kiếm.



Nhưng chỉ không ngờ chủ nhân của những lời đồn thổi thủ đoạn tàn nhẫn trên giang hồ đó, lại có dung mạo đẹp như vậy.



Đáng tiếc là dung mạo có xinh đẹp đến mấy đi chăng nữa, thì cũng vẫn là thành phần cặn bã của giang hồ.



“Xem Phó Diệc Vân và Giang Trạm đánh nhau.” Thời Sênh lườm quản gia một cái, “Đây không phải là hoạt động gần đây sao??”



Hoạt động?



Cô gái này đang nói gì vậy.



“Mời Vô Tranh cô nương quay về đi. Bích Thủy sơn trang không hoan nghênh cô.” Bích Thủy sơn trang thuộc danh môn chính phái, đương nhiên không hoan nghênh cặn bã giang hồ Vô Tranh.



Thời Sênh cong môi cười nhạt, giọng điệu bình thản, “Ta nhất định muốn vào thì sao?”



“Vậy đừng trách Bích Thủy sơn trang chúng ta không khách khí.”