Boss Là Nữ Phụ

Chương 400 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (10)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Đến khi Phó Diệc Vân và Bạch Lạc rời đi, Liễu Nhứ vẫn chưa xuất hiện.



Cô không ở cùng Liễu Nhứ, kịch bản có sẽ đã thay đổi khá nhiều...



Không biết tới khi nào họ mới gặp được nhau, Thời Sênh quyết định sẽ quay về tu sửa đường trước.



Trên đường trở về Ma giáo phải đi ngang qua một trấn nhỏ, vốn dĩ Thời Sênh không có ý định dừng lại, nhưng cô chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.



“Giáo chủ, Tả hộ pháp...”



Thời Sênh bị ép phải dừng lại, người đó đang chạy từ cổng trấn nhỏ ra.



“Sao các ngươi vẫn còn ở đây?” Thính Phong nhíu mày hỏi.



Bọn họ đã nán lại mấy ngày liền, đám người này đáng lẽ đã sớm quay về Ma giáo rồi chứ.



Gương mặt đám người đó như có gì đó chột dạ, “Châu Chí cứu một cô nương, nên chúng ta mới nán lại nơi này.”



Tim Thời Sênh đập thình thịch, có dự cảm không tốt.



“Cô gái mà các ngươi cứu tên là gì?”



“Liễu Nhứ, cô ấy rất xinh đẹp.”



Bản cô nương biết ngay mà.



Kịch bản đại thần sẽ không bỏ qua cho bản cô nương.



“Ngươi đi gọi người ra đây, nếu Châu Chí không muốn đi thì ngươi hãy nói với hắn là sau này đừng có quay về Ma giáo nữa.” Thời Sênh lên tiếng dặn dò.



“Vậy cô nương đó?”



Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn rồi nở nụ cười có mà như không, “Ngươi có thể ở lại cùng.”



Người đó gật đầu lia lịa, chạy vào nhanh như tia chớp, rất nhanh chóng có vài người kéo xe ngựa đi ra.



Tổng cộng có 3 cỗ, nhiều hơn trước một cỗ.



Châu Chí là một chàng thanh niên tương đối đẹp trai, hắn ngồi trên cỗ xe ngựa cuối cùng.




Liễu Nhứ là một cô nương nhẹ nhàng hiền dịu, nếu như quay về cùng hắn, thì đám người này sao có thể không phát điên?



Châu Chí được nhắc nhở, lại càng tin rằng mình phải đưa Liễu Nhứ đi. Mấy năm gần đây, Ma giáo bị đàn áp kinh khủng, cũng chẳng có tiền đồ gì.



“Tả hộ pháp, phiền huynh hãy nói với giáo chủ một tiếng, cảm ơn sự chăm sóc dạy dỗ của ngài ấy trong mấy năm vừa qua. Nếu có cơ hội Châu Chí nhất định sẽ báo đáp ngài ấy.”



Câu nói này của Châu Chí rõ ràng là muốn nói với Giang Trạm vẫn đang bế quan trị thương.



Hắn liếc nhìn Thời Sênh, sau đó nhẹ nhàng nói với Liễu Nhứ: “ Liễu cô nương, chúng ta đi thôi.”



Liễu Nhứ hết sức ngạc nhiên, đôi mắt ướt át tràn đầy sự áy náy và lo lắng, “Châu đại ca, cái này...”



“Không sao cả, đi thôi.” Châu Chí cho rằng Liễu Nhứ đang lo lắng cho mình, nên trong lòng cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Hắn đẩy cô ta vào trong, rồi đánh xe ngựa đi.



“Các vị huynh đệ, có duyên sẽ gặp lại.” Châu Chí chắp tay chào những người khác.



Có người khuyên Châu Chí.



Châu Chí có lẽ đã hạ quyết tâm, nên cáo biệt bọn họ.



Thời Sênh nhìn theo như có tâm sự.



Có lẽ phải vài phút sau mới cho mọi người khởi hành.



Thính Phong đi ngang hàng với Thời Sênh, “ Giáo chủ, tại sao cô không cho Liễu Nhứ lên núi?”



“Không thích cô ta thì tại sao phải để cô ta lên núi làm ta phải ấm ức.” Tia sáng lưu chuyển trong mắt Thời Sênh, khóe miệng hơi cong lên, “Sao thế, Tả hộ pháp cũng thích cô ta rồi sao?”



Thính Phong vội vàng lắc đầu, “Liễu Nhứ không phải mẫu người mà ta thích.”



“Vậy sao?” Thời Sênh lẩm bẩm một câu, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi thích mẫu người như thế nào?”



Thính Phong bối rối nhìn về phía trước, “Không biết, vẫn chưa gặp được người đó. Ai biết được mình thích người như thế nào chứ.”



“Nói rất có lý.”



Chưa gặp được người đó, ai mà biết được là bản thân mình sẽ yêu phải cặn bã hay là thiểu năng.