Boss Là Nữ Phụ

Chương 401 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (11)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Chuyến Thời Sênh đi cướp lần này, giúp Ma giáo có chút tiền tiết kiệm.



Sau này sẽ không cần phải ăn màn thầu uống cháo loãng mỗi ngày nữa, cũng không phải lo mỗi bữa sẽ ăn gì.



Đám nam giới hằng ngày đều bị Thời Sênh bắt đi sửa đường. Họ dậy sớm hơn cả gà, mà ngủ muộn hơn cả chó.



Nhưng bọn họ có thịt ăn.



Vì vậy, hằng ngày đều có người tình nguyện đi sửa đường.



Thời Sênh cảm thấy rất lo lắng cho tiền đồ của Ma giáo.



Nhưng cô còn chưa lo lắng xong, thì Giang Trạm đã xuất quan.



Nơi Giang Trạm bế quan là một mật thất được cải tạo từ một sơn động trên đỉnh núi.



Hắn vừa xuống núi thì đã thấy đám người đang làm việc ở cách đó không xa.



“Các ngươi làm gì vậy?” Giang Trạm bước vài bước qua đó, rồi lớn giọng hỏi.



Rõ ràng gương mặt rất dịu dàng, tinh tế, nhưng hành vi, động tác lại giống như một người đàn ông thô lỗ.



Đám người bên kia giật mình, mười mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía hắn.



“Giáo... Giáo chủ... Ngài... ngài đã xuất quan rồi à?”



“Run cái gì, ông ăn thịt các ngươi sao!” Giang Trạm nổi giận, “Ta hỏi các ngươi đang làm gì?”



Không run được không?



Bây giờ ngài không phải là giáo chủ nữa rồi.



Ồ đúng! Giáo chủ biết chuyện này.



“Sửa... sửa đường.”



“Sửa đường? Hả! Ông bảo các ngươi bao nhiêu lần, các ngươi đều không chịu sửa, sao bây giờ lại muốn sửa đường? Có phải là muốn lấy lòng ta không?”



Ai muốn lấy lòng ngài chứ, sửa đường thì có thịt ăn.



Bọn họ không dám đáp lời, sợ rằng mình nói sai, giáo chủ tiền nhiệm sẽ khiến họ chết không toàn thây.



Giang Trạm nghi ngờ nhìn bọn họ, đám người này bị sao vậy?



Run cái gì?



“Giáo chủ?” Thính Phong tới gọi mấy người này về ăn cơm, nhìn thấy Giang Trạm đứng ngay trước mặt, hắn bất ngờ thốt lên một tiếng, “Ngài xuất quan rồi?”
“Hậu quả gì? Giết ta sao?” Thời Sênh cười khinh bỉ, ngữ khí hung hăng ngang ngược, “Vậy phải xem bọn họ có giết được ta không đã.”



Giang Trạm nghiến răng nghiến lợi, “Vô Tranh, cô đừng tưởng rằng mình là thiên hạ vô địch.”



“Ta chính là thiên hạ vô địch đấy, sao nào?” Đến lúc ra vẻ huênh hoang á, thì ta còn sợ chính mình ấy!



“Cô...”



Thừa lúc Giang Trạm phân tâm, Thời Sênh nhanh chóng giơ chân đạp vào người Giang Trạm.



“Phịch...”



Tay Giang Trạm thả lỏng, ôm lấy thân người phía dưới, sắc mặt trắng toát, rít răng phát ra mấy chữ, “Vô Tranh, cô không biết xấu hổ!”



Đá vào của quý của hắn.



Đau quá!



Thanh kiếm trong tay Thời Sênh kéo ra một đường kiếm rất đẹp trong không khí, khinh thường nói, “Xấu hổ thì có tác dụng gì, có thể thành cơm để ăn hay là có thể xưng bá thiên hạ?”



Giang Trạm đau đến mức không nhấc nổi người, nói chuyện thôi cũng thấy đau.



Con mụ điên này.



Thời Sênh nhướng mày, giọng nói mỏng nhẹ, nhưng lại chứa đứng sự tự tin, “Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết.”



Hay cho câu không câu nệ tiểu tiết.



Bản giáo chủ nhớ mặt cô rồi.



Giang Trạm biết bây giờ không thể đánh lại được Thời Sênh. Đợi khi đỡ đau, hắn mới từ từ buông một câu hung hãn, “Vô Tranh, cô đừng vội đắc ý, hãy đợi đấy.”



Cuối cùng Giang Trạm trừng mắt nhìn Thời Sênh, tay cầm thanh Xích Tiêu Kiếm cà nhắc cà nhắc bước ra ngoài.



Con mụ điên Vô Tranh này, sớm muộn gì hắn cũng khiến ả phải cầu xin tha thứ.



“Đợi? Nghĩ hơi nhiều rồi đấy, ngươi vĩnh viễn không đuổi kịp ta.” Ngươi cho rằng mình là ai, còn dám bắt bản cô nương phải đứng đợi ngươi.



Người Giang Trạm nghiêng về một bên, hắn phải chống tay vào khung cửa mới không bị ngã xuống.



Vô! Tranh!



Chúng ta chưa xong đâu!!



Tự nhiên thấy hơi hối hận rồi...