Boss Là Nữ Phụ

Chương 402 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (12)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (12)



Giáo chúng Ma giáo nổi tiếng tham sống sợ chết.



Bọn họ luôn trong tư thái “Yêu quý sinh mệnh, ai ai cũng có trách nhiệm.”



Vì vậy từ khi Giang Trạm xuất quan, Ma giáo bắt đầu một phong cách khác.



Giang Trạm là giáo chủ tiền nhiệm, giáo chúng vẫn rất nghe lời hắn. Nhưng kết quả của việc nghe lời hắn là không có thịt ăn, nên bọn họ vẫn phải sửa đường.



“Chỉ vì mấy miếng thịt mà các ngươi làm phản, tôn nghiêm của các ngươi đâu?” Giang Trạm tức giận đến bùng nổ.



“Ngày gia nhập Ma giáo, giáo chủ chẳng phải đã nói với chúng tôi rằng, tôn nghiêm không thể biến thành cơm ăn được, đại trượng phu phải *biết co biết duỗi, chúng tôi đang nằm gai nếm mật!” Một giáo chúng phản bác.



*Biết co biết duỗi: biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.



Giang Trạm: “…” Hắn nói những lời khốn nạn này từ khi nào vậy?



Đây không phải là trọng điểm.



Giang Trạm vẫy gọi những người xung quanh, ý muốn bọn họ vây quanh lại, “Tối nay các ngươi hãy hạ độc cô ấy, ta muốn cướp lại bảo tọa giáo chủ.”



“Giáo chủ…” Ngài bị thần kinh rồi à? “Hạ độc Vô Tranh cô nương là điều không thể thực hiện.”



Giáo chúng đều nói rất khéo léo, đưa ánh mắt chân thành nhìn Giang Trạm.



Giang Trạm: “…”



Dù các ngươi nói rất khéo léo, ánh mắt cũng rất thành khẩn, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình bị coi thường.



Giang Trạm vung tay tát ngang một cái, giáo chúng thu đầu lại, may mắn né được.



“Còn dám tránh, qua đây!” Giang Trạm chỉ vào tên giáo chúng đó.



Giáo chúng rụt rè thò đầu ra, rồi nhắm mắt cam chịu.



“Ngoài ức hiếp bọn họ, ngươi còn có thể làm được gì?” Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau lưng bọn họ.



Tay Giang Trạm bỗng dừng lại, quay đầu nhìn cô gái không biết đã đứng sau mình từ khi nào. Cơn tức giận bốc lên tới tận đỉnh đầu, “Ta dạy bảo người của ta thì làm sao, làm sao nào!”



Thời Sênh lắc đầu, tên thiểu năng này.



“Sửa đường xong chưa? Các ngươi đứng đây nói chuyện, không muốn ăn thịt nữa sao?”



Mấy người đưa ăn mắt khẩn cầu nhìn Giang Trạm, rồi cầm công cụ đi xuống núi.



“Cô cô…”Mụ điên này đúng là khắc tinh của hắn.
Thời Sênh gật đầu.



Rất lợi hại!



Đánh hội đồng thì lợi hại.



Đánh nhau tay đôi còn chạy nhanh hơn cả thỏ.



Đến quỳ gối với đám Ma giáo này



“Thực ra, địa bàn của giáo chúng ta không phải ở đây...” Ánh mắt Thính Phong có chút hoài niệm, “Trước đây, Ma giáo cũng không nghèo như vậy”



Từ sau khi giáo chủ tiền tiền nhiệm qua đời, Giang Trạm tiếp nhận, bọn họ mới trở nên nghèo khổ như thế.



Có một vị giáo chủ không biết cai quản, chỉ biết chỉ huy lung tung, thật sự quá đau lòng.



“Không ở đây thì ở đâu?” Thời Sênh có chút hứng thú.



Cô cũng nghĩ làm sao Ma giáo lại nghèo nàn đến vậy được.



Quả thật không phải giang hồ.



Thính Phong nhìn về hướng Đông, “Đế Sơn, là ngọn núi cách biển gần nhất. Các thời đại của Ma giáo đều sinh sống ở đó... nhưng sau đó thì bị lửa thiêu rụi...”



Nói đến câu sau, giọng Thính Phong hơi lạc đi.



Năm năm trước, Võ lâm chính đạo bao vây Ma giáo, người Ma giáo bị thương và tử vong vô số kể, người chạy thoát được, cũng chính là đám người bây giờ đứng đây.



Khi đó, Thính Phong và Dục Vũ đều không phải là hộ pháp, chỉ là hộ vệ bên cạnh Giang Trạm.



Lúc đó Giang Trạm nhận lệnh, đưa tất cả những thanh niên trong Ma giáo chạy trốn, cuối cùng thì dựng trại đóng quân ở đây.



Hắn và Dục Vũ bỗng nhiên trở thành hộ pháp.



“Trước đây ta và Giang Trạm có thù với nhau?” Thời Sênh sớm đã muốn hỏi câu hỏi này.



Mẹ cái tên Giang Trạm lúc nào cũng làm ra vẻ cô nợ hắn đã đành, người trong giáo còn luôn tỏ vẻ rất quen thuộc với cô là sao?!



Thính Phong ngừng lại, một lúc sau mới nói, “Giáo chủ có thể không nhớ, khi còn tại thế, giáo chủ tiền tiền nhiệm đã từng đưa Giang giáo chủ đến gặp Dược bà bà. Giang giáo chủ đã từng bị cô chỉnh, hắn vẫn luôn ghi nhớ, cứ rảnh rỗi là hắn lại nhắc lại chuyện này, vì vậy mọi người đều biết cô.”



Thời Sênh lặng lẽ, Nguyên chủ không có một chút ký ức nào hết.



Có lẽ lúc đó Nguyên chủ vẫn còn quá nhỏ tuổi.



Nhưng chỉ bị chỉnh có một chút, mà khiến hắn nhớ dai như vậy, cũng đủ lắm rồi đấy.