Boss Là Nữ Phụ
Chương 403 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (13)
Ngày đăng: 22:14 28/04/20
CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (13)
Võ lâm giang hồ không thể thiếu minh chủ.
Đại hội tuyển chọn minh chủ mười năm một lần đang sắp đến, Thời Sênh đem theo người xuống núi lần nữa.
Lần xuống núi này, Thời Sênh để bọn họ tự đi cướp, còn cô một mình đi tới Minh Nguyệt Sơn Trang, nơi cư trú của các minh chủ tiền nhiệm.
Chuyện lớn thế này, nam nữ chính chắc chắn sẽ đến.
Lúc này, Minh Nguyệt Sơn Trang vô cùng náo nhiệt. Đại đa số mọi người đều tụ tập lại với nhau. Thời Sênh đơn độc một mình. Cô vẫn xinh đẹp mê lòng, nên lập tức khiến đám người phải chú ý.
Nhưng đám người này Thời Sênh không quen biết, cô chỉ biết mỗi trang chủ của Bích Thủy sơn trang.
“Vô Tranh cô nương cũng tới tham gia Đại hội minh chủ sao?” Trang chủ bước tới trước mặt Thời Sênh, nếu không chú ý đến những tính toán trong ánh mắt ông ta, thì thái độ cũng không đến nỗi tệ.
“Ta không thể tham gia à?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy ông hỏi câu hỏi này không phải là ngớ ngẩn sao? Đến đây không tham gia Đại hội minh chủ, thì đến để giết người chắc?”
Trang chủ: “...” Con nha đầu khốn khiếp toàn thân đầy gai nhọn này được dạy dỗ ở đâu ra vậy.
Kìm nén sự tức giận, trang chủ cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp, “Chắc Vô Tranh cô nương không có thiệp mời nhỉ?”
Thiệp mời chỉ phát cho những người có địa vị trên giang hồ.
Tà ma ngoại đạo chắc chắn không có thiệp mời.
“Có thiệp mời hay không có liên quan gì đến ông?” Tên trang chủ Bích Thủy sơn trang này tại sao lại chặn trước mặt cô.
Trang chủ mời mọc, “Vô Tranh cô nương không cần phải phòng bị như vậy. Nếu cô không có thiệp mời, ta có thể đưa cô vào trong.”
“Ông không sợ tôi vào rồi sẽ giết sạch bọn họ sao?” Thời Sênh nở nụ cười nhạt nhìn trang chủ.
Trang chủ chẹn họng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nếu cô ấy vào đó rồi gây chuyện gì, thì việc này sẽ liên lụy đến ông, không thể thế được
“Tỷ tỷ.”
Một giọng nói vẻ vui mừng từ bên cạnh vang lên, “Chung bá bá.”
Trang chủ ngước nhìn người đang chạy qua bên này, gương mặt hơi thả lỏng, may thay có thể chuyển sang đề tài khác, “Tiểu Lạc, cháu cũng đến rồi.”
Thời Sênh lắc đầu, quay người bước đi, ai ngờ Liễu Nhứ lại nhìn chằm chằm cô, rồi gọi cô.
Thời Sênh quay đầu nhìn cô ta, nhếch miệng cười.
Nụ cười rất nhạt, chỉ hơi nhếch nhếch khóe môi, nhưng lại không thể khiến người khác không chú ý đến nụ cười của cô.
“Đây là ai?”
“Vô Tranh, ngươi không nghe tiểu cô nương vừa rồi gọi cô ấy sao?”
“Vô Tranh? Vô Tranh nào?”
“Còn Vô Tranh nào nữa, trên giang hồ có mấy Vô Tranh...”
“Nghe nói trong tay cô ấy có một thanh kiếm còn lợi hại hơn cả Xích Tiêu Kiếm, không biết là thật hay giả?”
Mọi người xung quanh đưa ánh mắt dò xét nhìn Thời Sênh, dường như muốn tìm xem thanh kiếm đó đặt ở đâu.
Giọng nói của Liễu Nhứ mềm mại như nước, “Vô Tranh cô nương, chuyện lần trước ta xin lỗi, ta không biết...”
“Dừng!” Thời Sênh đưa tay ngăn cô ta, “Là Châu Chí tự nguyện đi theo cô, chẳng không có nửa xu quan hệ nào với ta cả, không cần phải xin lỗi ta.”
Liễu Nhứ hơi ngượng ngịu, ánh mắt vụt lên một tia u ám, cô ta lùi một bước, “Là ta suy nghĩ quá nhiều rồi. Vô Tranh cô nương đừng để ý.”
Cô ta dừng lại một lát, “Vô Tranh cô nương cũng tới tham dự Đại hội minh chủ sao? Chi bằng chúng ta cùng vào trong...”
Bạch liên hoa* không đáng sợ, Bạch liên hoa giỏi ăn nói cũng không đáng sợ.
*Bạch liên hoa: Để chỉ những người con gái bản chất xấu nhưng luôn tỏ ra mình là người bị hại, người đáng thương để lấy lòng người khác, đặc biệt là đàn ông.
Bạch liên hoa có mưu đồ lại giỏi ăn nói mới đáng sợ.
Nhìn cách người ta nói kìa, từng chữ đều cố ý bới móc chuyện cô không có thiệp mời.
Khiến người xung quanh đều nghĩ đến chuyện cô không thể có thiệp mời.
“Tôi sợ mình bị nhuộm trắng.” Thời Sênh cười nhạt nói.
Liễu Nhứ đương nhiên không hiểu, hơi nghi ngờ nhìn Thời Sênh.
Thực ra, trong lòng Liễu Nhứ đã rất mất bình tĩnh. Cô gái này đã năm lần bảy lượt không cư xử theo lẽ thường rồi.
Nhưng trên mặt cô ta lại không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ nhìn Thời Sênh cười dịu dàng.