Boss Là Nữ Phụ
Chương 404 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (14)
Ngày đăng: 22:14 28/04/20
“Tỷ tỷ.” Bạch Lạc lui lại đứng cạnh Thời Sênh, hạ thấp giọng hỏi: “Tỉ thực sự có thiệp mời chứ? Chi bằng dùng của muội đi?”
Một đám người chăm chú nhìn, nếu như cô không lấy ra được tấm thiệp mời thì đúng là mất mặt.
“Lo chuyện của mình cho tốt đi.” Cái tật hay quan tâm đến chuyện người khác của nữ chính đúng thật là một khuyết điểm.
Ánh mắt Bạch Lạc hơi chùng xuống, che giấu đi nỗi buồn trong đáy mắt.
Người xung quang đều không động đậy, hình như đang đợi Thời Sênh, họ muốn biết rốt cuộc cô có thiệp mời hay không.
Cho cô cơ hội đều lên mặt, nếu không lên mặt thì có lỗi với bọn họ.
Thời Sênh từ từ rút ra một tấm thiệp mời, rồi đặt xuống mặt bàn bên cạnh.
Ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, để nhắc nhở người kiểm tra, “Nhìn cho rõ.”
Người đó cười cười rồi gật đầu, hắn mở tấm thiệp mời rồi liếc qua, rồi lại lấy danh sách ra đối chiếu, tới cuối cùng nhìn thấy hai chữ Vô Tranh.
“Vô Tranh cô nương mời vào trong...”
Câu nói này chứng minh tấm thiệp mời trên tay cô là thật.
Sao có thể như vậy?
Minh Nguyệt Sơn Trang sao lại gửi thiệp mời cho cô ta?
Mọi người đều không hiểu, Liễu Nhứ cũng càng không rõ.
Câu chuyện này đã trở thành vấn đề bàn tán sôi nổi tiếp theo.
Nhưng Minh Nguyệt Sơn Trang lại không đưa ra lời giải thích rõ ràng, chỉ có một số người có quan hệ thân thiết với Minh Nguyệt tiết lộ một chút thông tin.
Thời Sênh có quen biết với Thẩm Tinh Hải
Thẩm Tinh Hải là đệ đệ của minh chủ kỳ này, cũng là ứng cử viên hàng đầu của minh chủ kỳ sau.
Hai người này quen biết nhau từ bao giờ vậy?
Chuyện này mà nói ra thì rất dài.
Trên đường tới Minh Nguyệt Sơn Trang, Thời Sênh gặp Thẩm Tinh Hải. Thẩm Tinh Hải cũng rất đen đủi, không biết đã bị ai hạ độc, mất hết võ công, ý thức thì không rõ ràng.
Khi đó, Thời Sênh chỉ muốn tìm một người để thử nghiệm loại độc mà cô vừa làm ra, kết quả lại đụng trúng Thẩm Tinh Hải đang nửa sống nửa chết nằm thoi thóp bên đường
Thời Sênh thấy hắn vẫn còn thở, liền đưa hắn về thử độc.
Lúc Tiểu Thái quay lại phòng, Thời Sênh đã nằm trên xích đu, mắt nhắm lại, cũng không biết là cô đang ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Thái không dám đánh động, chân tay rón rén nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Cô ta thực sự cảm thấy, cô nương này không hề đáng sợ như những lời đồn đại bên ngoài.
Ngày hôm sau, Thời Sênh tỉnh dậy từ rất sớm, sau khi ăn sáng, Tiểu Thái liền đưa cô tới lôi đài.
Có tổng cộng ba Lôi đài, dựa theo cách thức thủ lôi* để thi đấu.
* Thủ lôi: có nghĩa là khi thi đấu trên lôi đài, người nào phòng thủ thành công thì giành chiến thắng.
Loại quy định thi đấu này, người bình thường trước tiên sẽ phải giữ thể lực, tới cuối cùng mới lên tỉ thí.
Vì vậy, thời gian đầu về cơ bản là không có gì hay ho.
Do Thẩm Tinh Hải, Thời Sênh rất dễ dàng được ngồi cùng hàng với minh chủ đương nhiệm – Thẩm Tinh Dương.
Cha Thẩm Tinh Hải già rồi mới có hắn, nên hắn ít hơn ca ca mình là Thẩm Tinh Dương gần hai mươi tuổi.
Hai người bọn họ cũng có nhiều nét giống nhau, nhưng Thẩm Tinh Dương cao to cường tráng hơn một chút.
Hắn tò mò liếc nhìn Thời Sênh với vẻ dò xét.
Thời Sênh bắt chéo chân, cắn hạt dưa, phát giác ánh mắt của Thẩm Tinh Dương, cô hơi liếc mắt nhìn sang.
Ánh mắt của hai người như giao nhau trong không trung.
Thẩm Tinh Dương gật đầu như chào hỏi. Hắn và người bên cạnh đổi chỗ cho nhau, “Vô Tranh cô nương đã cứu đệ đệ ta. Mấy ngày nay ta hơi bận nên không có thời gian đích thân tới cảm ơn cô.”
Thời Sênh: “...”
Đã nói rồi, ông không có ý định cứu hắn.
Thời Sênh vứt nắm hạt dưa trong tay, “Thẩm minh chủ, Thẩm nhị công tử không phải do tôi cứu. Ông phải tin tôi, lúc đó là tôi muốn làm cho hắn ta chết.”
Thẩm Tinh Dương không động đậy, vẫn cười nói với cô: “Vô Tranh cô nương có chút không giống với những lời đồn thổi.”
Những lời đồn thổi đó nửa thật nửa giả, cũng gần giống như những lời đồn thổi mà tên thiểu năng Giang Trạm kia tự tung ra vậy.
Nhưng những lời cô nói thì là thật!
Thẩm Tinh Hải, ngươi tẩy não cho ca ca ngươi kiểu gì vậy.