Boss Là Nữ Phụ

Chương 405 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (15)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Thẩm Tinh Dương ngụ ý đợi hôm nay kết thúc, sẽ mời Thời Sênh ăn cơm.



Thời Sênh không chút hứng thú ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ cô phải giết chết Thẩm Tinh Hải trước mặt Thẩm Tinh Dương, thì hắn mới tin rằng khi đó cô thực sự muốn làm cho hắn chết.



Nhưng Thẩm Tinh Hải không có ở đây, cô cũng không có cách nào để thực hiện kế hoạch này.



Một người bận rộn như Thẩm Tinh Dương, đương nhiên sẽ không nói chuyện nhiều với Thời Sênh, ông ta nhanh chóng quay trở lại chỗ ngồi.



Nhưng suy nghĩ của những người khác thì không giống vậy.



Vốn dĩ họ đồn thổi, cô và Thẩm Tinh Hải có quan hệ mờ ám. Bây giờ lại nhìn thấy ca ca của Thẩm Tinh Hải lại thân mật vui vẻ với cô như vậy, đây chẳng phải là đang chứng minh cho lời đồn thổi sao?



Ánh mắt Thời Sênh nhất thời quan sát lôi đài ở phía xa.



Thời Sênh thực sự không biết phải nói gì với đám người này, cô luôn cảm thấy họ đi nhầm kịch trường thì phải.



Đây là truyện ngược mà, đám thiểu năng các ngươi sao lại như vậy?



[Đây là truyện có nhiều phần. Một nam chính nữa là Thẩm Tinh Hải, truyện sủng, nhân vật chưa bị biến chất] Hệ thống rất tri kỷ giải thích.



*Truyện sủng: Là loại tiểu thuyết, trong đó nam chính vô cùng sủng ái nữ chính.



Thời Sênh: “...”



Thảo nào Thẩm Tinh Hải bị giày vò như vậy mà không chết, mẹ kiếp, nam chính thì chết cái cục kít ấy.



Hệ thống, kỹ năng thêm BUG của mi càng ngày càng trâu.



[Đa tạ đã quá khen.]



Lật bàn, ai khen mi chứ. Mi làm mất sạch thể diện của chủ nhân nhà mi rồi.



Ở cùng một không gian, cũng có thể có bốn nhân vật chính sao?



Hệ thống không trả lời Thời Sênh, có lẽ là sợ lỡ lời.



Thời Sênh thầm nghĩ, nếu như giết chết Thẩm Tinh Hải thì không gian này sẽ như thế nào?



[Ký chủ, cô không nên có những suy nghĩ nguy hiểm như vậy.] Hệ thống cảm thấy thật mệt mỏi. Nó thực sự không muốn hầu hạ Ký chủ này nữa



Không phải cậu offline rồi à? Sao lại ngoi lên làm gì?



[...] Sợ nguyên chủ đi lệch đường chứ sao! Nó sung sướng lắm chắc?



Thẩm Tinh Hải đi đâu rồi?
Nhìn người ta kìa, xuất hiện dù không bay thì cũng khiến người khác phải chủ động nhường đường.



Ngươi còn phải dùng tay để người khác nhường đường.



Không biết Giang Trạm từ đâu vội vàng đi tớ. Y phục trên người đều bẩn thỉu hôi hám.Phía sau lưng là một con chó con tròn vo, chiếc đuôi ngắn ve vẩy nhìn rất đáng yêu.



Con chó con này hình như đúng là con chó lần trước xuất hiện khi Giang Trạm và Phó Diệc Vân giao đấu.



Tại sao mới qua có mấy tháng, nó lại to hơn nhiều thế?



Giang Trạm nhảy lên lôi đài, nhưng con chó không nhảy lên được, nên sủa ầm n như gọi Giang Trạm.



Giang Trạm lại nhảy xuống bế nó lên.



Người vây xem: “...”



Tên thiểu năng này đang làm trò cười à?



“Giang Giáo chủ, không biết cậu đến đây có chuyện gì?” Thẩm Tinh Dương là minh chủ, lúc này đại ma đầu đến rồi, ông ta đành đứng lên, làm đại diện nói chuyện với Giang Trạm.



Giang Trạm vuốt ve con chó con, “Đến đây đương nhiên là để báo thù lần trước.”



“Dù Giang giáo chủ và Phó công tử có ân oán gì thì cũng nên giải quyết cá nhân. Hôm nay chúng ta tới lôi đài...”



Giang Trạm lập tức lên tiếng: “Vậy ta đánh lôi đài.”



Thẩm Tinh Dương: “...”



“Giang Giáo chủ, đây là lôi đài chọn minh chủ Võ Lâm, làm sao ngươi có thể đánh lôi đài.” Một vài người hét lớn, “Ta thấy, Giang giáo chủ nên quay về để gả cho người ta thì thích hợp hơn, mọi người thấy phải không, ha ha ha!”



Mọi người đều cười lớn, rồi đều lấy dung mạo của Giang Trạm ra làm đề tài bàn tán.



Một người đàn ông nhưng tướng mạo lại giống một cô gái.



Giang Trạm đã miễn dịch với chuyện người khác lấy dung mạo của mình ra bàn tán rồi, nhưng không có nghĩa là hắn không động thủ.



Mấy người cười lớn nhất, chỉ có cảm giác có một cơn cuồng phong phật qua, khắp người lạnh cóng.



“Á!”



Giọng của một cô gái trong đám người đó bỗng vọng ra chói tai.



Mấy người cúi đầu nhìn xuống, thân thể trần truồng, khiến mấy người đều nhất loạt kẹp chặt mông, giữ chặt “con chim nhỏ”, đỏ bừng mặt ngước nhìn Giang Trạm.