Boss Là Nữ Phụ

Chương 420 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (30)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


Ma Giáo bị bao vây đã một tháng. Mới sáng ngày ra, Thời Sênh đã nghe thấy người trong Ma Giáo hình như rất hưng phấn.



“Giáo chủ, Giáo chủ, cô dậy chưa?” Thính Phong đập vào cánh cửa phành phạch.



Thời Sênh kéo cánh cửa ra, “Chuyện gì thế?” Vừa mới sớm ra không để cho người khác ngủ.



“Bên dưới đang nội chiến, giáo chủ có muốn đi xem không?” Gương mặt Thính Phong vô cùng kích động.



Thời Sênh chau mày.



Nội chiến cái gì?



“Đi thôi, đi thôi!” Thính Phong to gan hét lớn, còn dám giơ tay kéo Thời Sênh.



Con chó nhãi nhép từ trong phòng bò ra, đung đưa lúc lắc đi theo sau Thời Sênh, nhưng đến bậc thềm xuống núi thì nó bỗng nhiên dừng lại.



Cao quá không xuống được.



Thời Sênh đi qua cổng núi, ngẩng đầu nhìn, bị bóng người cao to phía trên hù chết khiếp.



“Dục Vũ chuyển nhà rồi à?” Trước đây, không phải Dục Vũ đều đứng trên nóc nhà sao? Sao bây giờ lại chạy tới cổng núi để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt?



Thính Phong thuận mắt nhìn theo, ánh mắt đảo qua một vòng, “Chỗ này có thể nhìn xuống dưới.”



Thời Sênh: “...”



Vậy thì tại sao không xuống dưới xem?



Nửa số người trong Ma Giáo đều đang ở bên dưới.



Thời Sênh xuống dưới, bọn họ lập tức lùi ra, nhường một vị trí quan sát tốt nhất cho cô.



Những người ở đằng xa đang hình thành ba vòng.



Thẩm Tinh Hải và Thẩm Tinh Dương một đội, Chung trang chủ một đội, kẻ dẫn đầu đội còn lại thì không biết. Ông Bạch không có ở đó.



Ba phe tự chiếm cứ một bên, xem ra không khí có vẻ rất nặng nề.



“Thẩm Tinh Hải đến khi nào?”



“Tối hôm qua.” Nhị Cẩu Tử lập tức trả lời, “Tôi nghe thấy hắn và Thẩm Tinh Dương nói tới chuyện thiếu nữ bị bắt cóc. Sau đó đến sáng hôm nay thì Thẩm Tinh Dương và Chung Hàn bắt đầu cãi nhau. Thẩm Tinh Hải nói Chung Hàn chính là người đứng sau vụ án này.



Chung Hàn, đó không phải chính là Trang chủ của Bích Thủy sơn trang, từng muốn lấy thứ gì đó trên người bản cô nương sao.
Thân là tiểu thư của Bích Thủy sơn trang, nhưng lại bị người của Bích Thủy sơn trang truy sát, điều này khiến Thẩm Tinh Hải rất ngạc nhiên. Vì vậy hắn dựa theo manh mối này để tiếp tục điều tra.



Mấy thanh lâu dưới trướng Bích Thủy sơn trang đều ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, lén lút tiến hành mua bán người.



Vụ án mất tích dậy sóng giang hồ lần này có liên quan tới Bích Thủy sơn trang.



Nhưng bây giờ, Chung Hàn lại đổ tội chết này lên người Chung tam gia.



Tục ngữ có câu, chết không đối chứng*.



* Chết không đối chứng: có nghĩa làm người đã chết, sẽ không có cách nào để thẩm tra đối chứng sự thật.



Chung Vị Vị chắc chắn không vui vẻ gì.



Cô vẫn biết nhị bá và cha mình không hòa hợp, nhưng không ngờ ông ta lại xảo quyệt, tàn nhẫn như vậy, muốn bán mình, lại còn đổ gáo nước bẩn lên người cha cô.



Ông ta làm gì có tư cách mà nói là người thân của họ.



“Chung trang chủ muốn có chứng cứ, Thẩm mỗ đương nhiên có.” Thẩm Tinh Hải ra hiệu Chung Vị Vị không cần nói nữa.



Viền mắt Chung Vị Vị hơi đỏ, nước mắt rưng rưng không lăn xuống.



Chung Hàn vẫn điềm tĩnh “Thẩm nhị công tử đưa chứng cứ ra đây.”



Thẩm Tinh Hải lấy vài tập giấy tờ trong tay áo, rồi đưa cho người trung lập của phe thứ ba, “Các vị nhìn cho rõ, đây là tên của tất cả các cô gái đã bị lừa bán, bên dưới còn có dấu ấn của Chung trang chủ.”



Những người này truyền tay nhau xem mấy tập giấy tờ đó.



“Đúng là dấu của Chung trang chủ.”



“Đúng vậy”



Mặt Chung Hàn biến sắc, cuối cùng tập giấy cũng truyền đến chỗ lão. Lão lật mở tập giấy tờ, tập giấy tờ này chắc chắn lão không quen, nhưng dấu ấn kia thì đúng là của lão.



Nhưng từ trước đến này, lão chưa từng đóng dấu một tập danh sách nào...



Làm gì có một tên ngu ngốc nào làm chuyện xấu, lại lấy dấu của mình ra đóng chứ?



Chung Hàn gấp tập giấy tờ lại, “Thẩm nhị công tử, trước nay ta chưa từng nhìn thấy thứ này. Huống hồ, dấu ấn trên thứ đồ này cũng rất dễ làm giả... Khi tam đệ nhà ta còn tại thế, có thể tùy tiện ra vào thư phòng của ta, hắn cũng có thể lấy ấn của ta.”



“Ông đừng ăn nói hồ đồ!” Chung Vị Vị giận tím mặt, “Từ trước đến này, thư phòng của ông đều không cho phép bất cứ ai ra vào. Cha ta tùy tiện ra vào thư phòng của ông khi nào?”