Boss Là Nữ Phụ

Chương 422 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (32)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


“Giáo chủ, có cần giết hết bọn chúng không, ngày chúng ta nhất thống giang hồ đã sắp đến.” Một tên giáo chúng hào hứng nói với Thời Sênh.



“Đám người này có vẻ cũng có chút địa vị, giết chúng rồi, giang hồ nhất định sẽ không có ai làm chủ, đó chính là thiên hạ của Ma giáo chúng ta. Giáo chủ giết chúng đi.”



“Giáo chủ giết chúng đi...”



Một đám giáo chúng đều cổ vũ Thời Sênh giết hết đám người này.



“Ai nói mục đích của ta là nhất thống giang hồ?” Thời Sênh chậm rãi hỏi ngược lại.



Đám giáo chúng ngơ ngác, không phải sao?



Nhưng mà, Thời Sênh, chuyện cô làm, nhìn thế nào cũng giống muốn nhất thống giang hồ mà?



Đám danh môn chính phái nằm trên đất chờ bị tàn sát cũng phải giật mình ngơ ngác. Cô gái này lại nói mục đích của cô ấy không phải là nhất thống giang hồ, lẽ nào còn muốn nhất thống thiên hạ sao?



Thời Sênh bá khí hô vang khẩu hiệu của mình: “*Mục tiêu của ta là vô bờ vô bến.” 100 năm kinh nghiệm khoe khoang ra vẻ.



Đám giáo chúng: “...” Giáo chủ, người đang nói cái quái gì vậy?



Đám danh môn chính phái nằm trên đất: “....” Cô gái này chưa uống thuốc à?



Thời Sênh vẫy vẫy tay, đám người này làm sao có thể hiểu được lý tưởng của cô.



“Trước tiên, hãy lột hết đồ của đám người này ra.”



“Há?”



Lột đồ làm gì vậy?



Thời Sênh nhìn qua, giáo chúng Ma giáo lập tức tản ra, đi đến phía những người đang nằm trên đất.



Đám người này nói chuyện không lưu loát nữa, muốn mắng Thời Sênh, nhưng những lời mắng ra cũng không thành vần thành điệu.



Giáo chúng Ma giáo ấn họ xuống và bắt đầu lột y phục...



“Này này, các ngươi làm gì vậy? Thời Sênh mắt chữ A mồm chữ O nhìn bọn giáo chúng lột y phục của một người, “Ta bảo các ngươi thu lại hết những đồ đạc trên người họ lại, không bảo các ngươi lột y phục của người ta!”



Đám giáo chúng này sao lại thành thực như vậy chứ.



“... Giáo chủ, lần sau cô có thể nói rõ ràng được không?” Vừa rồi giáo chủ nói thế, chẳng phải là kêu bọn họ lột y phục sao?



Thời Sênh: “...” Là lỗi của ta, ta chấp nhận.



Không hiểu ý gì hết!




Người phụ nữ này quá ngông cuồng tự đại.



“Tứ hoàng tử.” Ông Bạch nhắc nhở một câu.



Phó Diệc Thụy giơ tay, đội quân phía sau lậptức rút kiếm. Khi tay Phó Diệc Thụy buông xuống, trong nháy mắt đội quân đã xông đến chỗ Thời Sênh.



Thời Sênh xuyên qua tầng tầng lớp lớp người nhìn Phó Diệc Thụy. Ánh mắt của cô trầm tĩnh như luồng gió lạnh, trước mặt là tiếng chém giết, cứ như bị cô giấu đi, không có một chút gợn sóng kích động nào trong ánh mắt cô.



Cho dù là một tia phẫn nộ cũng không có.



Sống lưng Phó Diệc Thụy đột nhiên lạnh toát, như có con rắn độc đang từ từ trườn lên, quấn quanh lấy cổ hắn, siết chặt... Tim đập nhanh hơn, hơi thở khó khăn.



Cho dù là đối diện với phụ hoàng, hắn cũng không có cảm giác kỳ lạ như vậy.



Đúng thế, không phải đè ép, mà là một cảm giác kỳ lạ.



Hắn lùi người về sau một bước, đúng lúc này Thời Sênh bắt đầu hành động, thanh thiết kiếm đột nhiên xuất hiện khua múa, người lao đến trước mặt cô ngã xuống không một điềm báo trước.



“Giáo chủ uy vũ!”



“Giáo chủ uy vũ!”



Thời Sênh vung tay, giáo chúng Ma giáo liền chủ động di chuyển khỏi chiến trường, chạy sang bên cạnh làm đội hoạt náo viên.



Ánh mắt Thời Sênh tối sầm, đám thiểu năng này!



Nhiều người như vậy, một mình ta chém đến bao giờ mới xong?



Mẹ kiếp!



Thời Sênh lấy ra rất nhiều quả cầu nhỏ không dùng đến, nhanh chóng quăng qua đó.



Tiếng nổ lớn cùng tiếng hét chói tai trộn lẫn vào nhau.



Một đám giáo chúng mắt chữ A mồm chữ O.



Giáo chủ, cô lấy đâu ra thứ tuyệt vời như vậy?



Nổ banh xác luôn!



# Giáo chủ nhà ta luôn mang theo thuốc nổ bên mình, lợi hại #



#Sau vụ nổ, có sấm sét lập lòe, còn có một hố sâu, xin hỏi, đây là thuốc nổ sao?#