Boss Là Nữ Phụ

Chương 425 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (35)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


Ngày nào Ma giáo cũng trong tình trạng hỗn loạn.



Thời Sênh phát hiện, từ khi Giang Trạm xuất quan, hắn như vừa nâng cấp rồi vậy.



Khi một đấu một công bằng, Thời Sênh tỏ ra mình không phải là đối thủ của Giang Trạm.



Cô muốn lấy máu hắn lại là chuyện khó khăn hơn.



Trên chiếc bàn gỗ dài, lúc này, hai người bọn họ mỗi người ngồi một đầu, không khí có chút kỳ lạ.



Thời Sênh phá vỡ sự trầm lặng, mở lời trước, “Ngươi muốn như thế nào mới cho ta lấy một ít máu?”



“Cô muốn lấy máu của ta làm gì?” Từ khi hắn xuất quan, cô luôn truy đuổi đòi lấy máu hắn, hắn không phải là gia súc.



“Nuôi kiếm.” Nếu không phải thanh kiếm cần máu của ngươi, ngươi cho rằng bản cô nương thích cả ngày chạy theo sau lưng ngươi sao?



Giang Trạm: “...”



Cái mà cô gọi là Thiên hạ đệ nhất kiếm?



Cô lại muốn lấy máu của hắn để nuôi kiếm!!!



Hắn thấy Thiên hạ đệ nhất tàn thì đúng hơn!



Giang Trạm hít thở sâu một hơi, “Muốn máu cũng được, gả cho ta!”



“Rầm!” Thời Sênh giơ tay đập lên bàn, “Không được.”



Hắn không phải Phượng Từ, cô không đồng ý.



Dù là kết hôn giả với hắn, cô cũng cảm thấy là phản hội.



“Vậy đừng lấy máu của ta.”



Thời Sênh: “...” Lại lấy chuyện này ra uy hiếp cô.



Giang Trạm đứng dậy, đi quanh bàn, rồi đến trước mặt Thời Sênh, hai tay chống bàn, người hơi cúi xuống nhìn Thời Sênh, “Tại sao?”



Tại sao cô không đồng ý lấy hắn?



“Ngươi không phải là người ta thích.”



“Vậy cô thích ai?” Giọng nói của Giang Trạm mạnh mẽ.




“Mụ vợ thối tha, bảo ngươi kiếm tiền, ngươi lại chạy đến đây quyến rũ đàn ông, tiện nhân! Này thì quyến rũ người...”



Từ góc nhìn của Phó Diệc Vân, vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình trong con hẻm đó.



Một người đàn ông đang kéo một người phụ nữ, rồi vừa đấm vừa đá.



Người phụ nữ bị đánh đập tàn nhẫn. Cô ta cũng bắt đầu đánh trả, giọng lanh lảnh, “Châu Chí, ngoài ăn uống, chơi gái, đánh bạc ngươi còn biết làm gì. Dựa vào cái gì mà ngươi bắt ta kiếm tiền nuôi ngươi?”



“Dựa vào cái gì?” Châu Chí cười nham hiểm, túm lấy người phụ nữ rồi tiếp tục đánh đập, “Nếu không phải vì con tiện nhân nhà ngươi, ta bây giờ đã được ăn sung mặc sướng ở Ma giáo, chứ đâu có biến thành bộ dạng như thế này.”



Bây giờ, Ma giáo xưng bá thiên hạ, có ai nhìn thấy người của Ma giáo mà dám hỗn xược?



Lúc trước, nếu hắn không bị người phụ nữ này quyến rũ, thì đâu có bỏ Ma giáo mà đi.



Nếu không phải mạng hắn lớn, thì đã không còn sống đến bây giờ.



“Mẹ! Lúc đó là ngươi háo sắc, ngươi tự nguyện đi theo ta... Á!”



Liễu Nhứ đau đớn ôm lấy đầu, trong lòng vừa tức giận vừa căm hận.



Mấy năm gần đây cô ta sống không ổn. Lúc đầu thì bị Phó Diệc Thụy thưởng cho đám người phía dưới. Sau đó cô ta trở thành công cụ phát tiết của đám người đó.



Sau này, khi Phó Diệc Thụy chết rồi, cô ta phải khó khăn lắm mới trốn thoát được, nhưng lại gặp phải Châu Chí. Khi ấy, trên người cô ta không có một văn tiền, võ công thì sớm đã bị phế bỏ, nên cô ta bị Châu Chí bắt, đành phải cưỡng ép ở chung với hắn.



Hằng ngày, lúc trên giường hắn đều thay đổi nhiều cách để giày vò cô, còn bình thường thì thượng cẳng chân hạ cẳng tay.



Liễu Nhứ cãi vã với hắn, thì cái nhận được sẽ là sự đánh đập tàn nhẫn hơn, nghiêm trọng hơn.



Nhưng Liễu Nhứ không thể thoát khỏi hắn, cô ta muốn sống, cô ta không muốn chết.



Cô ta càng không muốn sống chung với một người đàn ông như Châu Chí.



“Tiện nhân, ngươi dám chạy à? Ai bảo ngươi liếc mắt đưa tình với đàn ông...”



Gã đàn ông đang dùng hết sức để đánh đập, bỗng nhiên thấy sống lưng lạnh toát, động tác của hắn bỗng cứng đơ, rồi từ từ cúi đầu nhìn xuống.



Vũ khí nhuốm máu, xuyên thẳng vào lồng ngực hắn, lúc này, máu đang tí tách chảy xuống.



Ánh mắt Châu Chí lờ mờ, rời rạc, cơ thể hắn từ từ đổ rạp xuống đất, đè lên người Liễu Nhứ.



Liễu Nhứ bị đánh đập đau đớn, chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Cô ta còn chưa biết là ai đã cứu mình, thì bỗng ngất lịm đi.