Boss Là Nữ Phụ
Chương 426 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (36)
Ngày đăng: 22:15 28/04/20
Liễu Nhứ tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc màn trên đầu, hoa văn tinh xảo, cô ta thấy hơi giật mình.
Cô ta đang ở chỗ nào?
Châu Chí đâu?
Đã lâu lắm rồi cô ta chưa từng nằm ngủ trên một chiếc giường êm như vậy.
Liễu Nhứ từ trên giường ngồi dậy, ngó nhìn thân thể mình. Cô ta đã được thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương trên người cũng đã được xử lý.
Cô ta được ai cứu sao?
Liễu Nhứ xuống giường, lê từng bước từng bước ra cửa.
“Kẹt kẹt...”
Ánh sáng bên ngoài len vào trong, một màn đen bỗng bị đẩy lùi.
Liễu Nhứ hoảng hốt lùi người về sau một bước, chân sau tự nhiên mềm nhũn, rồi ngã nhào trên đất.
Phó Diệc Vân được người hầu đẩy vào trong phòng. Hắn giơ tay ra hiệu cho người hầu đi ra.
Người đó lui ra ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.
Liễu Nhứ sững sờ nhìn người mới vào, cô ta không quen người này...
“Ngươi... là ai?”
Phó Diệc Vân đẩy chiếc xe lăn, dừng lại trước mặt Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, cô ta nhìn thấy sự căm hận trong đôi mắt ấy...
Hận?
Liễu Nhứ co người về sau. Cô ta đã giúp Phó Diệc Thụy làm rất nhiều việc, đắc tội với không ít người. Người đàn ông này lẽ nào cũng là người mà cô ta từng đắc tội?
“Liễu Nhứ, đến ta mà cô cũng không nhận ra sao?”
Liễu Nhứ mở to mắt.
Giọng nói này...
Phó Diệc Vân!
“Ngươi... ngươi...” Sao hắn lại ở đây?
Cảm xúc trong lòng Liễu Như thay đổi như gió chuyển mây vần. Cô ta bò lên ôm lấy chân của Phó Diệc Vân, “Diệc Vân ca ca, Nhứ Nhi còn tưởng rằng không bao giờ được gặp lại huynh nữa, hu hu...”
Phó Diệc Vân nghe Liễu Nhứ khóc lóc kể lể, nhưng không có bất cứ phản ứng gì.
May quá, trước khi chết còn có thể gặp nàng một lần.
“Cần gì chứ?” Thời Sênh ngồi bên giường.
Ba chữ không đầu không cuối, nhưng hình như Giang Trạm nghe hiểu, hắn thở dài, “Ta muốn đứng trước mặt nàng.”
Muốn che mưa chắn gió cho nàng.
Thời Sênh nhếch môi, “Huynh còn di nguyện gì?”
Cô không có thứ gì có thể tặng hắn.
Giang Trạm đưa tay, Thời Sênh do dự một lúc, rồi vẫn đặt tay xuống.
Giang Trạm ôm hơi chặt, hắn hỏi: “Người mà nàng thích là ai?”
Đã nhiều năm như vậy, bên cạnh cô vốn không xuất hiện bất cứ người đàn ông nào.
Khi cô nói câu nói đó, có phải là lừa hắn không?
“Phượng Từ, anh ấy tên là Phượng Từ.”
Ánh mắt Giang Trạm mơ màng, chưa có ai nghe qua tên người này...
Nhưng không quan trọng.
Giang Trạm nhìn Thời Sênh, “Ma giáo giao lại cho nàng.”
Thời Sênh cúi đầu, “Được”
“Ta thích nàng, không hối hận, thật đấy.”
Chí ít hắn cũng đã từng thích một người như vậy.
Hình như Giang Trạm muốn nói một lần những lời mà trước đây hắn chưa từng nói với Thời Sênh. Thời Sênh lặng yên ngồi nghe.
Có lẽ nói mệt rồi, hắn mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ hai người bọn họ trước nay chưa từng chung sống hòa bình như vậy.
Ngày hôm sau, Thời Sênh nghe tin Giang Trạm đã đi rồi, trong lòng cô rất bình tĩnh, cô bĩnh tĩnh sắp xếp tang lễ cho Giang Trạm.
Cuối cùng, Thời Sênh nhận được một bình máu tươi từ tay Thính Phong.
“Là giáo chủ gửi cho cô.”
Thời Sênh ôm chặt bình sứ, nhịp thở hơi loạn.