Boss Là Nữ Phụ

Chương 429 : Tần thời sơ ca (2)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


Thời Sênh không nói cô ấy có phải gieo gió gặt bão hay không vì cuối cùng chuyện cũng đã kết thúc rồi.



Nhưng giờ có cơ hội tốt như thế, phải chịu một chuyện ấm ức như vậy, sao cô lại không trả thù chứ?



[Ký chủ, không phải ai cũng giống cô.] Cả ngày chỉ biết giết giết giết.



Có người trải qua một loạt chuyện buồn liền lựa chọn trốn tránh để được sống thoải mái hơn.



Thời Sênh khó hiểu, thế nào là không giống cô? Không phải cũng có hai tai, hai mũi, một cái miệng sao?



Có thù phải báo không tốt sao?



[Ký chủ, xin cô đừng tự chủ trương.] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh, tưởng ai cũng có giá trị vũ lực trâu bò như cô sao?



Ký chủ nhà nó quả thực là phá hủy tình duyên của nam nữ chính tới nghiện rồi. Người ta có chọc giận gì cô đâu chứ?



Thời Sênh nhún vai: “Mi cũng biết, tác giả trâu bò thế này, cho dù ta không chọc tới họ thì họ cũng sẽ tìm tới cửa gây sự thôi. Lần này còn để thúc đẩy tình tiết truyện cho nên…”



Cũng không phải cô tình nguyện phá tình cảm của họ.



Người ta tìm tới cửa rồi còn không hủy sao?



[Ký chủ…]



“Cặp đôi có thể bị người ngoài tác động thì giữa bọn họ cũng chẳng có tình yêu thực sự.” Thời Sênh ngắt lời Hệ thống.



Hệ thống cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra điều gì đó.



Ký chủ thích phá CP như thế là vì cảm thấy kỳ thực những người đó cũng không thực sự yêu nhau sao?



Trong một bộ tiểu thuyết, thường thì tình cảm của nam, nữ chính luôn rất kiên định, vậy nên cô mới thích phá nam, nữ chính như thế, còn những người khác thì chưa từng thấy hứng thú.



Vậy tại sao cô lại cảm thấy tình yêu của mình với Phượng Từ là chân thật? Có tật xấu?



Không đúng, chủ nhân đã nói rồi, căn bản cô chưa hề thích Phượng Từ…



Vận hành khó khăn quá, nó muốn logout.



#Ký chủ quả thực muốn lên trời rồi#



#Cầu não của ký chủ nhà ta quay về#



“Cốc cốc…” Có người gõ cửa phòng.



Thời Sênh ngưng việc tâm tình với Hệ thống lại, ra mở cửa.
Rất nhiều người nghĩ bọn họ là một đôi, nhưng trên thực tế họ chỉ là bạn thân mà thôi.



“Còn lâu.” Thời Sênh quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.



Trần Khê chớp chớp mắt, nhanh chóng đuổi theo. “Sao thế? Không vui à? Bị ba mẹ mắng à? Anh đã nói với em rồi, không có việc gì thì đừng suốt ngày chạy ra ngoài như thế…”



Thời Sênh: “…”



Ai đem con hàng lắm lời này đá đi giùm bản cô nương được không?



Bản cô nương muốn ăn trong yên tĩnh.



“Em đi lấy chỗ đi, anh đi mua cơm. Vẫn là cơm sườn kho tàu à?” Vào tới canteen, Trần Khê tự giác đi về phía cửa sổ.



Tuy rằng miệng hắn hỏi như thế nhưng chẳng cần đợi câu trả lời đã đứng vào chỗ đang xếp hàng mua cơm. Dựa vào nhân duyên tốt của mình, hắn không tốn cái gì đã được người ta nhường chỗ cho đứng bên trên rồi.



Thời Sênh tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa ngồi xuống không bao lâu thì Trần Khê bưng thức ăn quay về.



“Ăn thôi, sườn kho tàu của em đây.”



Nguyên chủ rất thích ăn cơm sườn kho tàu ở canteen. Thời Sênh cũng không soi mói gì, lập tức cầm đũa ăn cơm.



“Này, sao hôm nay em im lặng thế, thất tình à?” Trần Khê không nhịn được lại hỏi.



Thời Sênh: “…” Thất tình cái rắm ấy, cô còn chưa tìm được người đàn ông của mình đây.



Nghĩ tới Phượng Từ, Thời Sênh có chút buồn bực.



Phượng Từ không tới thế giới trước, không biết có ở thế giới này không nữa.



BOSS phản diện chung cực ở thế giới này là ai nhỉ?



Thời Sênh nghĩ nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không lục tìm được tin tức về nhân vật này…



Cho nên không biết ở đây có nhiệm vụ ẩn giấu hay không?



Có nhiệm vụ ẩn giấu là chắc chắn có Phượng Từ.



Thời Sênh lập tức cảm nhận linh khí ở thế giới này.



Không ngờ lại khá ổn…



Thật sự là thần kỳ.