Boss Là Nữ Phụ

Chương 430 : Tần thời sơ ca (3)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


Thời Sênh đang bận thần du. Trần Khê ngồi ở đối diện thì nghĩ người “anh em” của mình bị bệnh rồi.



“Sơ Sơ, có chuyện gì thì nói ra đi, anh giúp em tìm cách giải quyết, đừng để trong lòng.”



Thời Sênh hoàn hồn khi nghe câu nói đó của hắn, nhìn hắn đầy kỳ quái: “Để trong lòng cái gì?”



“Trần Khê: “…” Ca làm sao biết được em đang để trong lòng cái gì?



“Em không sao.” Thời Sênh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng, bày ra tư thái nữ thần cao lãnh, nói: “Hiện tại em muốn làm một nữ thần thầm lặng.”



Nghe Thời Sênh nói thế, Trần Khê mới thở phào một hơi rồi lại hỏi: “Không bị bệnh thật chứ? Em mà đòi làm nữ thần á, có mà nữ thần kinh thì có ấy.”



Thời Sênh ưỡn ngực kiêu ngạo: “Thế thì cũng phải nữ thần trong nữ thần kinh.”



“Rồi rồi, nữ thần, vừa rồi em dọa anh sợ chết khiếp. Anh còn tưởng em thất tình.” Trần Khê vỗ vỗ ngực đầy khoa trương.



“Yêu còn chưa yêu, thất gì mà thất?” Thời Sênh trắng mắt nhìn Trần Khê một cái.



“Sao em còn chưa ra tay với nam thần của em à? Anh nghe nói gần đây nam thần của em đang qua lại với một nữ sinh đấy, nếu em không ra tay sẽ muộn mất.”



Khóe miệng Thời Sênh giật giật.



Nam thần trong miệng con hàng này không phải nam chính đấy chứ?



Thời Sênh lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng là như thế thật.



“Em đã thay lòng đổi dạ rồi.”



“A? Đổi ai?” Trước đó không lâu, hắn còn nghe cô ấy nói đã đơn phương nam thần của mình nhiều năm rồi cơ mà?



Sao mới có vài ngày không gặp đã di tình biệt luyến rồi?



Chẳng lẽ mấy hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?



Thời Sênh nghiêm túc nói: “Ý trung nhân của em là một anh hùng cái thế, hắn sẽ đạp thất thải tường vân* tới đón em. Nếu không phải hôm qua thì nhất định là ngày mai.”



*thất thải tường vân: mây bảy màu



Cơ mặt Trần Khê giật giật, đứng dậy: “Chờ mong ngày mai anh hùng cái thế của em sẽ tới đón em.”



Con bé này bị bệnh tự kỷ à?



Bệnh tự kỷ này có phải tới hơi muộn rồi không?



Hai người nối đuôi nhau ra khỏi canteen.




Thời Sênh không do dự mà phun ra ba chữ: “Kiều Thiển Thiển.”



Học tỷ kia kinh ngạc: “Em biết à? Kiều Thiển Thiển đi ra à?”



Thời Sênh lắc đầu: “Có xuống, nhưng không ai nhìn thấy rõ.”



“Vậy sao em lại thấy?” Học tỷ lấy túi xách, chạy ra tới cửa còn chờ Thời Sênh trả lời.



Thời Sênh mỉm cười: “Bởi vì em họ Kiều.”



Học tỷ vẻ mặt đần ra.



Họ Kiều thì sao?



Chẳng lẽ họ Kiều với họ Kiều còn có công năng cảm ứng đặc biệt à?



“Đường học đệ hình như học cùng khóa với em phải không, đáng tiếc…” Học tỷ kia lắc đầu, “Chị đi đây. Tối đừng chờ cửa chị. Hôm nay chị không về.”



Đáng tiếc cái gì?



Đáng tiếc là hắn thích cô gái lớn tuổi hơn mình sao?



Ở trong nhận thức của đại đa số mọi người, nữ sinh phải ít tuổi hơn nam sinh mới là bình thường.



Thời Sênh ra một cái dấu OK cho học tỷ kia.



Ký túc xá của sinh viên năm tư rộng hơn những ký túc xá khác rất nhiều. Dì trông coi ký túc ngoài việc không cho sinh viên nam đi vào thì cũng không kiểm tra phòng bao giờ.



Dù sao nữ sinh năm tư không phải bắt đầu thi nghiên cứu sinh thì cũng là bắt đầu đi thực tập, đại đa số người đều không ở phòng ngủ.



Thời Sênh tắm rửa một cái, thay áo ngủ, chuẩn bị lên giường.



Ngủ một mạch hơn ba tiếng đồng hồ, đến lúc dậy thì bên ngoài cũng bắt đầu chạng vạng.



Thời Sênh mở di động nhìn thoáng qua. Đại khái vì không cẩn thận để chế độ yên lặng nên hiện tại có hơn mười cuộc gọi nhỡ.



Bảy lần là Trần Khê, ba lần khác của cùng một số máy lạ.



Thời Sênh mở ra nhìn, ở cùng thành phố.



Là ai nhỉ?



Khi cô đang định gọi lại cho Trần Khê thì số máy kia lại gọi tới lần nữa.