Boss Là Nữ Phụ

Chương 431 : Tần thời sơ ca (4)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


Thời Sênh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bấm phím nghe.



“Sinh viên Kiều Sơ?”



Đầu dây bên kia là một giọng nam cực kỳ cuốn hút.



Thời Sênh nhanh chóng loại bỏ trong đầu, hình như trong trí nhớ của nguyên chủ không hề quen giọng nói nào như thế này.



“Anh là?”



“Tần Ca.” Người bên kia dừng lại một chút. “Giảng viên môn học tự chọn của em.”



Môn học tự chọn? Giảng viên?



Không phải thú nào cũng là cầm thú hết sao?



Gọi điện thoại cho bản cô nương làm gì, để ý sắc đẹp của bản cô nương à?



Thời Sênh lấy điện thoại di động ra, nhìn màn hình, một hồi lâu sau mới áp lại vào tai, trả lời: “Rồi sao?”



“Hôm nay em không đi học. Với cương vị là giảng viên giảng dạy môn này từ hôm nay, tôi nhắc nhở em một câu, nếu không đi học quá ba lần thì một điểm học phần môn này em cũng đừng mong có được.”



Tần Ca dường như là người không dễ gần gũi, cách nói chuyện cực kỳ không khách khí.



“Vâng.” Tật xấu!



Thời Sênh lập tức cúp máy.



Cô đã học đại học vô số lần, có học lại cũng chẳng học được cái gì mới.



Cho nên Thời Sênh tỏ vẻ học phần chẳng là cái quái gì.



Bên này cô vừa cúp máy thì Trần Khê lại gọi tới.



Thời Sênh còn chưa kịp lên tiếng, Trần Khê đã nói một hồi: “Sơ Sơ, sao em không nghe máy hả? Anh nói cho em biết, giảng viên mới này cực kỳ đẹp trai. Nhưng tính tình rất nghiêm khắc, tìm tra khắp nơi, tất cả sinh viên vắng mặt đều bị thầy ấy gọi hết một lượt. Em đã nhận được điện thoại của thầy ấy chưa? Nghe nói vắng mặt quá ba buổi thì một điểm học phần cũng không có…”



“Vậy sao lúc trước anh lại chọn cho em cái môn học này?” Thời Sênh chậm chạp hỏi.



“Cái này không phải em bảo anh cứ tùy tiện chọn sao… Hơn nữa em học hội họa, cũng cần phải dùng tới cái này…” Thanh âm của Trần Khê càng ngày càng yếu.



Hắn không dám thừa nhận là mình đã quên lý do.
“Bà đừng tức giận nữa.” Ông Kiều vội vàng xoa dịu vợ. “Sơ Sơ, có phải con gặp chuyện gì ở trường học không? Cứ nói với mẹ, mẹ sẽ giúp đỡ con.”



“Không ạ.”



“Vậy sao con lại không muốn đi học?” Ông Kiều nhíu mày.



“Thì là không muốn đi học.” Thời Sênh và nốt miếng cơm cuối cùng vào miệng. “Con no rồi, về phòng trước.”



“Kiều Sơ, mày đứng lại cho mẹ.” Mà Kiều đứng bật dậy. “Mày không coi tao là mẹ đẻ của mày nữa đúng không?”



Thời Sênh khoát khoát tay, vài bước đã vọt vào trong phòng.



“Nghiệt nữ này, có phải kiếp trước tôi mắc nợ nó không nữa? Lúc trước bảo nó học khoa này khoa kia đều không được, ông còn không nghe, cứ mặc kệ nó. Giờ thì xem đi, mặc kệ nó thành cái dạng này.”



Bà Kiều biết con gái nhà mình dầu muối đều không ăn nên chỉ có thể phát tiết với ông Kiều.



“Bà đừng giận nữa, tôi đi nói chuyện với con. Thiển Thiển, con đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi đi.” Ông Kiều vỗ vỗ vai bà Kiều.



Hai mẹ con nhà này cứ như trời sinh đã là kẻ thù của nhau vậy!



Bữa ăn này sao còn có tí không khí nào của cơm đoàn viên nữa.



Thời Sênh thu dọn phòng, đồ đạc của nguyên chủ đều liên quan tới hội họa, có lẽ cô thực sự thích môn này.



Đáng tiếc Thời Sênh hoàn toàn không có thiên phú gì với món này. Cho dù có trí nhớ của nguyên chủ nhưng thứ cô vẽ ra cũng chỉ có thể tạm nhìn được mà thôi.



Lúc ông Kiều vào phòng, thấy Thời Sênh đang đóng gói đồ, ông cả kinh: “Sơ Sơ, con làm gì thế?”



“Dọn phòng ạ!” Thời Sênh lấy ghế cho ông Kiều ngồi.



“Cái con bé này…” Ông Kiều bất đắc dĩ thở dài. “Sao cứ phải đối đầu với mẹ con thế hả? Bà ấy nói gì thì con cứ mặc kệ đi, bà ấy có thể hại con được sao?”



“Ba, mẹ không hại con, nhưng phương thức giáo dục đó con không tiếp thụ nổi.” Nguyên chủ có tính cách phản nghịch như thế, ngoại trừ nguyên nhân là nữ chính thì còn do cả bà Kiều nữa.



Nguyên chủ ăn mềm không ăn cứng, Thời Sênh lại chính là tổ tông của tổ tông ăn mềm không ăn cứng.



“Tính cách của mẹ con có lúc không tốt, nhưng không phải là vì bị con chọc giận sao?” Ông Kiều càng bất đắc dĩ. “Con hãy thông cảm cho mẹ nhiều hơn.”



Thời Sênh từ chối cho ý kiến.