Boss Là Nữ Phụ
Chương 433 : Tần thời sơ ca (6)
Ngày đăng: 22:15 28/04/20
Xung quanh im phăng phắc.
Em gái này…
Đường Cẩm Thần mà cũng dám đẩy, sao không lên trời luôn đi?
Đại khái là Đường Cẩm Thần chưa từng bị ai đối xử như thế, lửa giận trong lòng lập tức phát ra: “Cô có biết cô vừa phạm tội gì không?”
“Tội cố ý gây thương tích à?” Thời Sênh nói, vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô biết là tốt.” Đường Cẩm Thần lại đi lên, dùng tư thế bễ nghễ không ai bì nổi nhìn Thời Sênh.
“Bình thường, anh muốn tố cáo tôi à? Lúc mời luật sư tới thì thuận tiện cũng gọi giúp tôi một người, tôi cũng muốn tố cáo chị ta cố tình gây thương tích.” Thời Sênh chỉ vào Kiều Thiển Thiển.
Đường Cẩm Thần nhíu mày. “Thiển Thiển không cố ý.”
“Tôi cũng không cố ý.” Thời Sênh cong môi cười.
Đường Cẩm Thần: “…”
Nhiều người nhìn vào như thế, sao cô có thể nói là không cố ý chứ?
Cho là những người kia bị mù sao?
“Thực xin lỗi, Tiểu Sơ.” Kiều Thiển Thiển đột nhiên lớn tiếng nói xin lỗi.
Cũng không chờ Thời Sênh phản ứng, cô ta cúi đầu nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Có câu nói, người lúc đen đủi thì uống nước cũng bị nghẹn, Kiều Thiển Thiển lại ngã một lần nữa.
Còn vừa vặn chui vào lòng Tần Ca đang đứng ở phía dưới.
“Thiển Thiển!” Đường Cẩm Thần vội vàng đi xuống. “Không sao chứ?”
“Không sao.” Kiều Thiển Thiển bị ngã đến sắp ngu cả người.
Tần Ca giúp cô ta đứng vững rồi lùi lại, giữ một khoảng cách với cô ta.
“Cảm ơn!” Kiều Thiển Thiển nói lời cảm ơn Tần Ca. Vừa rồi cô ta không nhìn rõ người này, lúc này vừa thấy, hiển nhiên cũng bị kinh diễm rồi.
“Không cần.” Giọng nói của Tần Ca lãnh đạm, hắn quay đầu nhìn lên trên, nữ sinh vừa rồi còn đứng trên đó đã không thấy nữa.
Kiều Thiển Thiển thấy đối phương lạnh nhạt như thế thì cũng không nói gì nữa, lại quay đầu nhìn lên chỗ mình vừa mới vấp ngã.
Bậc thang thực sạch sẽ, rõ ràng ban nãy cô ta cảm thấy mình vấp phải cái gì đó.
Hay là nhiều tiền quá nên không biết làm gì?
Bọn họ dự tính tài chính cũng chỉ nhận được khoảng 30 đến 50 vạn, kết quả cuối cùng cô lại nói cho bọn họ là 200 vạn.
Một trăm vạn này của Thời Sênh cũng chỉ là mượn tạm, sẽ sớm trả lại cho họ.
Cô chưa từng nói cô dùng 100 vạn này để làm gì, nhưng người đàm phán thành công là cô, không có cô, có lẽ bọn họ không lấy nổi một phân tiền.
Nếu cô muốn hơn thì họ cũng sẽ không từ chối.
Sự rộng rãi tất nhiên vẫn phải có, vì thế sau khi cả nhóm thảo luận bèn đồng ý với cô.
Tiền vừa được chuyển tới, Thời Sênh liền lấy đi 100 vạn.
Nửa tháng sau, cô trả lại 100 vạn không thiếu một đồng.
Mọi người đều sửng sốt.
Lấy một trăm vạn về ngắm à?
Lúc Trần Khê kiểm tra tài khoản còn phát hiện thừa ra hơn 20 vạn.
“Mọi người có ai bỏ quên thẻ không này?” Trần Khê cầm thẻ hỏi mọi người trong nhóm.
“Không có đâu, anh sắp phải ăn đất rồi đây.” Một đàn anh trả lời.
Học trưởng lần trước đi đàm phán cùng Trần Khê nhìn cái thẻ một hồi rồi nói: “Đó không phải là cái thẻ mà Tiểu Sơ đưa trả sao?”
Đương nhiên Trần Khê biết cái thẻ này là do “người anh em” gần đây xuất quỷ nhập thần nhà mình trả, nhưng sao bên trong lại thừa ra 20 vạn chứ?
Không phải là 20 khối.
“Trong này thừa 20 vạn.”
“Bao nhiêu.” Toàn bộ người trong nhóm đều đồng loạt nhìn về phía Trần Khê.
Trần Khê giơ lên hai ngón tay.
“… Không phải Tiểu Sơ quên rút đấy chứ?”
“Hai mươi vạn không phải số nhỏ đâu, chắc là quên rút rồi, Trần Khê, cậu gọi điện hỏi em ấy xem.”
Trần Khê lấy điện thoại ra gọi cho Thời Sênh.