Boss Là Nữ Phụ
Chương 453 : Tần thời sơ ca (26)
Ngày đăng: 22:16 28/04/20
“Sơ Sơ, dì, hai người bình tĩnh một chút.” Trần Khê chắn giữa hai người. “Dì, dì cho Sơ Sơ một cơ hội giải thích đi.”
“Có cái gì phải giải thích, ảnh cũng có rồi, mặt mũi cũng rất rõ ràng. Tôi cho nó tới đây học chứ không phải tới dụ dỗ đàn ông.”
Bà Kiều vừa nói dứt lời, Trần Khê liền cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Xảy ra chuyện lớn như thế, thân là mẹ thì phản ứng đầu tiên phải làm là nên áp chuyện này xuống, chẳng lẽ đến thanh danh con gái của mình cũng không thèm để ý sao?
Vậy mà người phụ nữ này lại chạy tới trường tìm Sơ Sơ làm loạn…
“Tôi tình nguyện, bà quản được sao?” Thời Sênh hừ lạnh một tiếng.
“Mày mày… Mày là đồ bất hiếu. Sao lúc trước tao lại sinh ra một đứa như mày cơ chứ, thà rằng không sinh còn hơn.”
“Vậy nhét tôi vào lại đi?” Muộn rồi, thế giới này làm gì có thuốc chữa hối hận.
Người kính ta một thước, ta liền kính người ba trượng.
Nguyên tắc của Thời Sênh luôn là như vậy.
“Mày…” Bà Kiều tức giận thở hổn hển.
“Kiều Sơ.” Một giọng nói mười phần ám áp vang lên. Một thân hình cao lớn đi tới, kéo Thời Sênh vào lòng. “Em không sao chứ?”
“Tay chân lành lặn.”
Nghe cô nói vậy, Tần Ca mới cảm thấy an tâm. Hắn ôm Thời Sênh, nhìn bà Kiều: “Dì Kiều, là cháu theo đuổi Kiều Sơ trước, dì có chuyện gì thì cứ tới tìm cháu.”
Tần Ca xuất hiện quả thực đã đẩy sự tình tới cao trào. Nếu không phải hắn ôm Thời Sênh, bà Kiều đại khái sẽ cực kỳ coi trọng hắn.
Bằng cấp của Tần Ca kim quang lòe lòe, tuổi còn trẻ mà đã làm giáo sư.
Chỉ có mỗi một vấn đề đó là nảy sinh ra cái tình cảm thầy trò này.
“Tần tiên sinh, con gái tôi không hiểu chuyện từ nhỏ. Hai đứa sẽ không có tương lai đâu. Cậu cũng đừng tự hủy tiền đồ của mình.”
“Giờ tôi chỉ còn cô ấy.” Giọng điệu của Tần Ca cực kỳ kiên định, “Cho nên, xin lỗi dì Kiều, tôi sẽ không buông tay cô ấy đâu.”
Đây là lần thứ hai của hai người, Thời Sênh vẫn cảm thấy ăn không tiêu.
Mặc dù Tần Ca diễn một màn dạo đầu rất hoàn hảo, nhưng đến lúc tiến vào vẫn làm Thời Sênh đau tới rên hừ hừ.
Tần Ca không dám hoạt động mạnh, cẩn thận hôn cô để phân tán sự chú ý của cô, chậm rãi tiến vào.
Rồi lại trở ra, Tần Ca hét lớn một tiếng thoải mái. Sau đó hắn ôm Thời Sênh, làm cho cô từ từ thích ứng rồi mới chậm rãi vận động.
Hai người quần thảo đến sức cùng lực kiệt mà Tiểu Tần Ca vẫn hứng trí dạt dào ở trong thân thể cô.
Tần Ca dán chặt người vào Thời Sênh, ở bên tai cô nhẹ nhàng buông lời thề. “Anh sẽ cho em một gia đình an ổn.”
Thời Sênh mở mắt, bên trong còn lưu giữ vài phần mị hoặc và ấm áp, không lãnh liệt như lúc bình thường.
Cô mấp máy môi: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Anh ra thì em sẽ càng khó chịu.” Tần Ca trả lời rất đường hoàng, “Nửa đời sau còn dài như thế, em cần phải dần dần thích ứng với anh.”
Thầy Tần! Tiết tháo của thầy rơi đâu hết rồi?
“Nhưng mà đau.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Sênh nhăn nhó, bắt đầu tỏ ra nũng nịu.
“Anh sẽ không động.” Tần Ca bày ra vẻ mặt vô tội.”
“Không nhúc nhích mới đau.”
“Vậy anh sẽ động một chút.”
Nhận thấy được động tác của Tần Ca, thân mình Thời Sênh càng thêm siết chặt.
Tên não phẳng này muốn giết cô à?
“A…” Tần Ca hít vào một hơi lạnh, vội vàng xoa dịu, “Anh không động, em đừng khẩn trương như thế, anh thề sẽ không động, thả lỏng nào, Sơ Sơ… Thả lỏng, ngoan…”
Cuối cùng Thời Sênh vẫn bị hắn dụ dỗ thêm một lần, đại khái là đau tới chết lặng, nhưng sau đó cũng không còn đau như thế nữa.