Boss Là Nữ Phụ
Chương 454 : Tần thời sơ ca (27)
Ngày đăng: 22:16 28/04/20
Kiều Thiển Thiển đi du học, chuẩn bị cho việc sau năm năm nữa về nước và chiến đấu.
Nhưng ở chỗ Thời Sênh vẫn luôn gà bay chó sủa.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tần Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, dăm ba ngày lại tìm cô gây sự một lần.
Lần nghiêm trọng nhất là cô ta dám bắt cóc Thời Sênh. Đương nhiên cuối cùng bị Thời Sênh đòi tới tận ba trăm ngàn coi như phí bồi thường cho việc bị kinh sợ, còn trói cô ta lại ba ngày đêm liền.
Cho dù Tần Hân biết rõ mình bị Thời Sênh trói nhưng cũng không tìm được chứng cớ nào nên cũng không thể tố cáo được, hơn nữa vốn dĩ cô ta là người bắt cóc đối phương trước.
Sau khi được cứu ra, Tần Hân cũng ra nước ngoài.
Hậu quả của chuyện này là nhà họ Tần ra sức ép công ty của Tần Ca.
Chỉ cần là tài nguyên mà Tần Ca có thể sử dụng, bọn họ đều sẽ ra mặt chèn ép.
Nhưng trong tình cảnh đó, Tần Ca vẫn làm cho công ty dần dần đi lên.
Là viên kim cương mới của ngành kinh doanh, Tần Ca bị không ít thiên kim tiểu thư theo đuổi.
Con gái thời nay chẳng quan tâm gì rụt rè hay không rụt rè, cứ coi trọng thì phải chiếm được đã.
Thời Sênh nhìn người đàn ông của mình bị tỏ tình tới lần thứ n+1 mà vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Em không thể lên, sao cô ta lại có thể?” Một fan chỉ vào Thời Sênh vừa bước vào thang máy chuyên dụng, tỏ vẻ không phục nói với lễ tân.
Lễ tân cười giải thích. “Tiểu thư, mong cô đừng gây trở ngại công tác của chúng tôi có được không? Nếu cô muốn gặp Tần tổng thì xin mời đặt hẹn trước. Nếu Tần tổng đồng ý gặp cô thì chúng tôi sẽ để cô lên.”
“Vậy cô ta có hẹn trước không?”
Tổng tài phu nhân nhà bọn họ còn cần phải hẹn trước sao?
Lễ tân thầm khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn treo nụ cười trên miệng: “Thật xin lỗi, vấn đề này không thể trả lời cô.”
Fan đảo con mắt, đột nhiên bổ nhào về phía Thời Sênh. Cô vừa tiến vào thang máy thì cô ta cũng vọt vào theo. Cánh cửa hang máy cũng chậm rãi khép lại, vừa vặn ngăn cản những người bảo an.
Thời Sênh mặc rất tùy tiện, không phải quá trang trọng cũng không quá tuềnh toàng, fan kia đánh giá cô vài lần.
“Cô làm ở đây à?”
Cô gái này bộ dáng mười bảy, mười tám tuổi, hồng hào đáng yêu, môi mọng mắt to, nhìn khá thông minh, cũng không có ý đồ gì xấu xa.
“Xong rồi?” Thời Sênh nhận lấy sách rất tự nhiên.
Không biết Tần Ca vào từ lúc nào, cô gái trẻ ngồi trên sô pha trợn mắt há mồm nhìn.
“Ừ.” Tần Ca liếc nhìn cô gái một cái, nói với giọng không vui: “Em lại đi đâu dụ dỗ về một cô học sinh thế kia?”
Bộ dạng đáng yêu, vừa thấy liền biết hợp khẩu vị của cô.
“Oan uổng, người ta tới tìm anh đó.”
“Tìm anh mà em còn dẫn người vào?” Ánh mắt Tần Ca mang theo vài phần nguy hiểm. “Em không sợ anh yêu người khác à?”
Cô không có nửa điểm cảm giác bị uy hiếp nào sao?
“Sợ cái gì, anh mà yêu người khác, em giết cả hai là được rồi.” Thời Sênh đáp nhẹ nhàng, bâng quơ.
Tần Ca cực kỳ bất đắc dĩ.
Cũng chỉ có hắn mới chịu được tính tình cổ quái, bạo lực của cô.
Thời Sênh đi tới bên bàn, cầm lấy bút, ký tên mình lên sách.
“Giờ người cũng gặp, sách cũng có rồi, về nhà đi.” Thời Sênh nhét quyển sách vào tay cô gái.
Vẻ mặt cô gái sững sờ, hết nhìn sách lại nhìn Thời Sênh.
Nửa phút sau.
“A a! Chị là Đại Đại, không ngờ em được thấy người thật rồi.” Cô gái la lên.
Tần Ca: “…”
Không phải nói tới tìm hắn sao?
Sao hắn lại có cảm giác cô bé này tới tìm bà xã mình mới đúng?
“Đại Đại, chừng nào thì chị lấp hố Hồn Mỹ Nhân thế, em muốn đọc kết thúc?”
“Đại Đại, chị thích nhất nhân vật nào của mình trong truyện?... A a a a, em cũng thích hắn nhất, rất đẹp trai.”
“Đại Đại, em mời chị ăn cơm nhé?”