Boss Là Nữ Phụ
Chương 456 : Tần thời sơ ca (29)
Ngày đăng: 22:16 28/04/20
Theo như lời Thời Sênh nói thì dự án robot của Triệu tổng kia giai đoạn đầu sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng tới gian đoạn cuối thì sẽ xuất hiện rất nhiều trục trặc, không chỉ không nghe lệnh mà còn xuất hiện tình huống không thể khống chế.
Vì dự án robot này giai đoạn đầu tạo được thanh thế rất lớn nên còn được hợp tác với nhà nước, lượng tiêu thụ cực kỳ khủng bố, nhà xưởng còn tăng ca chế tạo thêm hàng hoạt hàng mới.
Nhưng sau khi xảy ra sự cố thì sao, còn có ai dám dùng nữa không? Một đám robot nằm im trong kho hàng không ai hỏi thăm tới.
Lúc Triệu tổng không biết làm thế nào thì Thời Sênh lại đưa ra chủ ý cho Tần Ca.
“Anh đi thu mua đám robot này với giá thấp đi. Em thấy ngoại hình robot không có vấn đề gì, nguyên liệu sản xuất đều là loại tốt nhất.”
Tần Ca nhíu mày: “Nhưng chúng ta mua về cũng vô dụng… Giờ chúng ta còn chưa nghiên cứu xong sản phẩm của mình, không có chương trình thì không có cách nào sử dụng…”
“Sửa lại chúng là được rồi, anh cứ đi mua đi.”
Tần Ca làm theo lời vợ, cho dù cô có muốn phá sản thì hắn cũng phải giúp cô phá sản.
Cho nên Tần Ca mặc kệ nhân viên công ty phản đối thế nào, mua hết đám robot phế thải đó về.
Thời Sênh chiếm dụng phòng thí nghiệm của công ty, mang theo vài nhân viên tăng ca lập lại một chương trình mới.
Thời Sênh là thần thoại với các nhân viên phòng thí nghiệm. Ý tưởng của cô vượt qua khoa học kỹ thuật hiện tại rất nhiều, nhưng cô lại có thể vận dụng tốt những ý tưởng đó để làm ra những thứ thực tế.
Tổng tài phu nhân nhà họ thực ra là người ngoài hành tinh đúng không?
“Tổng tài phu nhân, chúng tôi muốn sử dụng cái video này để tuyên truyền, cô xem có được không?” Người của bộ phận marketing đưa ra một video.
Video chính là đoạn Thời Sênh cầm kiếm Thánh Nữ đánh đám vệ sĩ của Tần Hân hồi học đại học.
Hiện tại cái thứ này vẫn còn được lưu hành cơ à?
“Sao người trong này lại giống tổng tài phu nhân vậy?” Một người đưa ra nghi vấn.
Có sự nhắc nhở của hắn, những người khác cũng bừng tỉnh, bảo sao bọn họ cứ cảm thấy lại quen mắt như vậy.
Bọn họ luôn tò mò không biết tổng tài và phu nhân quen nhau thế nào, giờ thấy clip này, bên dưới còn có không ít bình luận, tuy rằng đã nhiều năm rồi nhưng tin tức vẫn còn nguyên.
“Hóa ra tổng tài phu nhân là sinh viên đại học A.”
“Tôi nhớ hình như trước đây Tần tổng cũng là giáo sư ở đại học A…”
Phía dưới càng lúc càng thảo luận hăng say, chủ đề đã sang tận bên kia Thái Bình Dương.
Lần trước ông mượn Thời Sênh một khoản tiền, nhưng bà Kiều lại mang tiền đó đưa hết cho Kiều Thiển Thiển.
Ý của bà Kiều là đều là người một nhà, cho ai mà chẳng giống nhau, giờ Kiều Thiển Thiển ở nước ngoài, một mình sống vất vả tới thế nào? Thời Sênh đã bám được vào cây đại thụ lớn như Tần Ca, cô không cần chút tiền ấy.
Vì thế ông Kiều liền cãi cọ một trận ầm ỹ với bà Kiều. Cãi nhau thì sẽ lôi hết chuyện cũ ra, sau đó bắt đầu tính toán các loại tật xấu của đối phương, hai người nhất thời xúc động liền ký giấy ly hôn.
Ông Kiều bị đuổi ra khỏi nhà, bà Kiều chỉ cho ông một cái thẻ.
Trong thẻ chỉ có khoảng 20 vạn, còn lại công ty, nhà ở, xe cộ, bà Kiều giữ hết.
Thời Sênh nghe xong thì sững sờ cả người.
Điều kiện ly hôn như thế mà cũng đồng ý?
Ông Kiều cười khổ, “Kết hôn nhiều năm như thế, ba là đàn ông, không thể để bà ấy không có nơi dựa dẫm nửa đời còn lại.”
Gần đây ông vì cãi nhau mà cực kỳ mệt mỏi.
“Bà ấy quản được công ty không?” Thời Sênh không nói gì. Công ty này giao cho bà ấy không phải là để bà ấy phá luôn sao?
Bà Kiều cũng thật trâu bò, trong cốt truyện cũng không trâu bò như thế, chẳng lẽ hỏng luôn cùng nữ chính rồi sao?
Sợ thật!
Sắc mặt ông Kiều thay đổi, nhưng giờ đã giao hết lại cho bà ấy, ông cũng không còn cách nào khác.
Thời Sênh thở dài, “Ba, ba cứ tạm ở lại đây đã.”
“Thôi, ba tới thăm con thôi. Ba không tìm được ai để tâm sự nên trong lòng rất khó chịu…”
Có đôi khi chỉ là muốn có một người để tâm sự.
Ông Kiều nói xong liền muốn rời đi, “Ba giờ còn khỏe, năm đó có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì giờ vẫn có thể.”
“Ba.” Thời Sênh ngăn ông lại, “Nhà con nhiều phòng. Ba cứ tạm ở lại đi. Chờ ngày mai con tìm giúp ba xem có căn nhà nào thích hợp không.”
Ông Kiều vừa nghe không phải ở đây lâu dài thì đành thỏa hiệp, “Vậy cũng được.”
Ông không muốn quấy rầy con gái và con rể tương lai.