Boss Là Nữ Phụ

Chương 471 : Trộm long tráo phượng (10)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


“Chủ nhân, rốt cuộc người định tìm gì?” Đào Tẩm nhìn bộ dạng Thời Sênh y như thổ phỉ vào thôn vậy, cứ lật lật tìm tìm trên giá sách.



Thời Sênh cũng đâu biết mình đang tìm gì.



Cô chỉ tùy tiện tìm, xem xem có thể tìm được đồ gì hữu dụng không.



Ôi!



Tranh này vẽ cũng không đến nỗi xấu.



“Chủ nhân...” Gương mặt Đào Tẩm ửng đỏ, vội vàng lấy tay che đi, “Ở đây sao lại có thứ đồ này chứ.”



Đây là thư viện, tại sao lại có mấy thứ đồ không nghiêm túc này.



Chủ nhân người vẫn bình thản xem như thế à.



Thời Sênh giũ giũ sách, rồi đặt nó vào tay Đào Tẩm, “Mang về.”



“Hả? Cái này...” Mang loại sách này về làm gì?



Từ trong đống sách, Thời Sênh tìm thấy không ít loại sách thiếu nhi không thể xem kia, cũng không biết là ai tráo lẫn vào đó.



Thời Sênh thấy hình ảnh trong đó cũng khá đẹp, cô rút hết ra rồi đưa cho Đào Tẩm cầm.



“Chủ nhân... Chúng ta mau đi thôi.” Có lẽ Đào Tẩm lần đầu tiên làm chuyện này, đến giọng nói cũng run run.



Thời Sênh cong mông lên, lật sách phành phạch phành phạch, một quyển sách mà lật đi lật lại đến hai ba lần đã xong.



Xem không hiểu!



Xem không hiểu!



Mẹ kiếp cái này ai viết ra thế, giống như chó trèo vậy.



Thời Sênh vứt cuốn sách đó ra, người dựa vào giá sách. Ở đây nhiều sách như vậy, cô muốn tìm thì tìm đến bao giờ.



Còn Vị Ương Cung kia là chỉ chỗ nào?



“Trong cung thực sự không có Vị Ương Cung sao?” Thời Sênh đột nhiên hỏi một câu.



Đào Tẩm lắc đầu, “Thực sự là không có, chủ nhân, nhưng rất có thể là trước đây có, bây giờ đã đổi tên rồi.”



Nhưng từ khi cô vào cung, thì không nghe đến Vị Ương Cung này.



Chủ nhân đột nhiên nghe ngóng cái này làm gì?



Thời Sênh vò vò đầu, rồi dựa vào giá sách suy nghĩ.



Ánh mắt Thời Sênh đột nhiên thay đổi, đặt ngón tay trỏ bên cạnh môi, ý nói Đào Tẩm đừng lên tiếng.



Lông mao toàn thân Đào Tẩm bỗng dựng cả lên.




Không muốn một chút nào hết!



Thời Sênh thò chân định đá cho hắn một cái, nhưng người đàn ông lại như đang đợi cô vậy, hắn đưa cái chân dài ép chặt cô đến mức ngột thở.



Hành động này, khiến hai người càng áp sát vào nhau hơn.



Mùi máu tươi nồng nặc xộc lên mũi Thời Sênh.



“Ngươi muốn làm gì?” Thời Sênh hít thở sâu một hơi, trước tiên nên dụ hắn thả mình ra trước, sau đó mới chém chết hắn.



Dù hắn có là Phượng Từ, cũng phải chém.



Cô không ở bên một người quá thông minh, trí thông minh bị chèn ép lâu, rồi cũng dễ dàng trở thành thiểu năng.



“Ta không có ác ý.”



“Ngươi đã như thế rồi, còn nói không có ác ý, có phải vẫn chưa đâm chết ta thì có nghĩa là không ác ý?” Thời Sênh giận đến xù lông.



Hệ thống đâu, mi mau ra đây, ta muốn nói với mi về mấy bộ phim tình cảm hành động mà mi lưu giữ trong ổ G kia.



[…] Ký chủ, cô đang nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì, tín hiệu không tốt, tắt máy khởi động lại xem.



“Cô nương xinh đẹp như vậy, ta làm sao nỡ để cô chết.”



Không nỡ để ông chết, vậy ngươi muốn làm gì?



Người đàn ông đột nhiên tiến lại gần Thời Sênh, một bờ môi lành lạnh lướt qua mặt cô, kèm theo tiếng cười vang lên bên tai Thời Sênh, “Minh Khâm, tên của ta, nhớ kỹ lấy.”



Ông còn là Minh Thiên đây!



Trong ánh mắt giết người của Thời Sênh, Minh Khâm buông cô ra, rồi nhanh chóng di chuyển xuống lầu dưới.



Thời Sênh giơ tay quăng thiết kiếm ra, Minh Khâm nhanh nhẹn né tránh được thiết kiếm, ngón tay nhỏ dài giơ lên không trung, nhanh chóng đỡ lấy thiết kiếm.



Đỡ được rồi...



Đệt…!



Người đàn ông này luyện loại tà công gì vậy?



Lại có thể tay không đỡ dao sắc!



À không! Tay không đỡ thiết kiếm!



“Thiết kiếm cô nương tặng ta, ta sẽ chú ý bảo quản.” Minh Khâm cầm lấy thiết kiếm rồi nhanh chóng xuống lầu.



Thời Sênh: “...”



Kiếm của ông!