Boss Là Nữ Phụ

Chương 472 : Trộm long tráo phượng (11)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Thiết kiếm cũng không thiết lập là chỉ mình Thời Sênh cầm được.



Thứ đồ chơi này đến đứa trẻ ba tuổi cũng có thể cầm được.



Nhưng người có thể đỡ được nó, trong ấn tượng của Thời Sênh ----



Nhiều quá, không đếm được.



Đương nhiên cầm được cũng không có tác dụng, trừ Thời Sênh, những người khác cũng chỉ có thể cắt củ cải, gọt vỏ khoai tây, còn uy lực khác thì không dùng được đến một nửa.



Đối với người bình thường mà nói, đây chỉ là thanh kiếm tồi tàn.



Thiết kiếm: “...” Cô mới là một thanh kiếm tồi tàn.



Thời Sênh không lập tức lấy lại thiết kiếm.



Dám lấy kiếm của ông à!



Vậy thì hãy cố gắng mà hầu hạ tổ tông đó cho tốt.



Minh Khâm cầm thiết kiếm đi ra ngoài, thiếu niên lập tức bước tới đón, tò mò nhìn thiết kiếm trong tay hắn, “Chủ nhân, thanh kiếm này...”



Ở đâu ra vậy?



Cầm kiếm trong cung, sẽ bị bắt đó.



Minh Khâm dùng áo choàng ngoài che đi thiết kiếm, rồi cực kỳ ung dung bước ra ngoài.



...



Tâm trạng của Thời Sênh không tốt, không tiếp tục ở trong Ngọc các, đành dẫn Đào Tẩm đang ngây người kia rời khỏi thư viện.



Hai người họ vừa nhảy từ trên tường xuống, thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cung đạo phía sau họ rất dài, không có bất cứ nơi nào có thể trốn được



Thời Sênh đứng yên bất động, gương mặt Đào Tẩm vô cùng lo lắng, nhưng cũng không dám chạy.



Chạy về phía sau, cũng sẽ bị người khác phát hiện.



Ở lối rẽ, rất nhanh đã có người xuất hiện, là Lục Nhược và một đứa bé khoảng 5-6 tuổi.



Đứa bé này mặc y phục Hoàng tử, có lẽ là đứa con trai duy nhất của Vũ Văn Tuần.



“Vân Tiệp dư...” Lục Nhược nhìn thấy Thời Sênh đứng phía trước, nên vô cùng kinh ngac.



Tại sao cô ấy lại ở đây?



Không phải cô ấy đã bị Hoàng thượng cấm túc rồi sao? Phi tử hậu cung cũng không được tùy ý xuất hiện ở đây.



Nàng ta có sự cho phép đặc biệt của Hoàng thượng nên mới có thể tới đây đón Tiểu hoàng tử.




Thời Sênh nói sửa lại, “Vậy thì có đi.”



Đám người: “...” Ngươi ngụy biện như vậy cũng không có chút thành ý nào, vừa nói một câu đã sửa lại ngay.



“Sau đó thì sao?” Có tội gì cứ trút hết sang đây, dù sao ta đây chân trần cũng không sợ xỏ giày.



Vũ Văn Tuần cố gắng nén tức giận, “Ngươi có gặp Kính Nhi không?”



Kính Nhi?



Là ai?



Thời Sênh suy nghĩ một hồi, mới phản ứng lại được.



Tiểu hoàng tử tên là là Vũ Văn Kính.



“Có gặp.”



Vũ Văn Tuần đập tay lên chiếc bàn bên cạnh “Bốp” một cái, “Tại sao ngươi lại hạ độc Kính Nhi? Trang Quỳnh, tại sao bây giờ ngươi lại biến thành một nữ nhân độc ác đến vậy?



Nữ nhân độc ác Thời Sênh: “...”



Thời Sênh khịt khịt mũi: “Xin hỏi... Lời đồn thổi này là tên thiểu năng nào nói ra vậy?”



Mặc dù cô là một kẻ cặn bã, nhưng cô là một kẻ cặn bã có phẩm chất cao, tuyệt đối không bao giờ ra tay làm chuyện này với một đứa nhỏ vô tội, từ trước đến này chưa từng làm, hiểu chưa? Là kẻ cặn bã, cũng phải là một kẻ cặn bã có tố chất!



“Tiểu hoàng tử không ăn bất cứ thứ gì, cũng không gặp một người nào khả nghi, chỉ gặp mỗi Vân Tiệp dư ở bên ngoài thư viện, lúc quay về thì bị trúng độc.” Thục Phi buồn bã lên tiếng.



Ý nói là, chính cô hạ độc.



Thời Sênh cười nhạt, “Ta cách Tiểu hoàng tử chí ít cũng phải 3 trượng. Xin hỏi, ta làm cách nào có thể hạ độc khi cách nó xa như vậy?”



Thục Phi ngừng vài giây, “Biết đâu ngươi đã vào thư viện thì sao.”



Thời Sênh đưa ánh mắt thăm dò Thục Phi: “Nói chắc chắn như vậy, ngươi tận mắt nhìn thấy à?”



“Làm sao ta có thể tận mắt nhìn thấy.”



“Không tận mắt nhìn thấy, vậy tại sao ngươi nói chắc chắn như vậy? Ta có thể nghi ngờ rằng ngươi đang vu cáo hãm hại ta!”



Nếu ở một không gian khác, ngươi ăn nói hồ đồ như vậy là phạm pháp đấy.



“Ta...” Mặt Thục Phi bỗng chốc đỏ bừng, nàng ta quay đầu cầu cứu Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ...”



Vũ Văn Tuần quay đầu nhìn Lục Nhược, “An Chiêu nghi, nàng hãy kể chuyện khi gặp nàng ta đi.”



Lục Nhược hơi cúi đầu, “Vâng!”