Boss Là Nữ Phụ
Chương 473 : Trộm long tráo phượng (12)
Ngày đăng: 22:16 28/04/20
Lục Nhược tường thuật lại mọi chuyện lúc đó một lần, rất thành thực, không thêm mắm thêm muối.
Lúc đó, nàng ta đưa Tiểu hoàng tử về, đúng là chỉ gặp Thời Sênh, ngoài ra thì không bất cứ ai khác.
Tại thư viện, Tiểu hoàng tử cũng không ăn bất cứ thứ gì, lúc trở về cũng không ăn thứ gì, mà lại bị trúng độc.
“Trang Quỳnh, ngươi còn gì để nói không?” Vũ Văn Tuần chất vấn Thời Sênh.
Trong mắt hắn như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, hắn hận không thể đốt Thời Sênh thành tro bụi.
Thời Sênh hiểu, chuyện này bất luận là thật hay là giả, Vũ Văn Tuần sẽ đều mượn cơ hội này để gây khó dễ.
Hay là cô bắt đầu làm luôn đi!
Kiếm của ông đâu?
“Bệ hạ.” Có một người từ bên ngoài vội vàng chạy vào, quỳ trước mặt Vũ Văn Tuần, hai tay chắp trên đầu, “Tìm được những thứ này tại chỗ Vân Tiệp dư.”
Người này lấy ra hai chiếc bình sứ, bên trên có dán chữ.
“Chuẩn bị đầy đủ thế cơ à.” Thời Sênh phản ứng nhanh hơn cả Vũ Văn Tuần, “Ta giết cả nhà ngươi sao?”
Nhưng câu nói này không biết là nói với ai.
“Trang Quỳnh, ngươi đang nói năng linh tinh gì thế?” Vũ Văn Tuần tức giận ném thứ đồ đó đến trước mặt Thời Sênh, “Ngươi tự mình xem đi, bây giờ còn có gì để nói không? Những thứ này đều tìm thấy trong tẩm cung của người, ngươi còn dám nói ngươi không hạ độc Kính Nhi?”
Lục Nhược thở dài nhẹ nhõm, bây giờ mối hiềm nghi của nàng ta đã được làm sạch rồi.
Sống trong hậu cung đúng là mệt thật.
“Được rồi, dám hỏi Bệ hạ, tại sao ta lại muốn hạ độc Tiểu hoàng tử. Hạ độc xong rồi lại đem thuốc độc cất trong cung của mình, nhìn ta giống một kẻ thiểu năng lắm sao?”
“Ai mà biết được vì sao ngươi hạ độc Tiểu hoàng tử, còn thuốc độc thì có thể ngươi chưa kịp xử lý.” Thục Phi đứng bên cạnh tiếp lời.
Thời Sênh cười nhạo, “Chiếc bình nhỏ như vậy, vứt chỗ nào cũng xong, ngươi nói ta không kịp xử lý? Vu oan hãm hại người khác thì làm phiền nên cẩn thận một chút.”
“Ngươi có ý gì, ngươi nói là ta vu oan hãm hại ngươi?” Thục Phi đột nhiên bị kích động.
Thời Sênh cong môi cười mà như không, “Ta còn chưa nói ngươi, sao ngươi lại kích động cái gì? Không có tật thì sao phải giật mình.”
Thục Phi ngẩng đầu nhìn Minh Khâm, không nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì trên mặt hắn, có cũng chỉ là sự ấm áp.
“Thục Phi.” Ánh mắt Vũ Văn Tuần như bó đuốc.
Thục Phi cảm nhận được sự lạnh lùng và sự đè nén từ trên người của Vũ Văn Tuần, sau lưng cô lấm tấm mồ hôi lạnh toát, nắm chặt chiếc khăn tay, “Truyền Tiểu Hà tới.”
Thục Phi thầm dùng mắt ra hiệu với người đi truyền lời.
“An Chiêu nghi đứng dậy đi.” Vũ Văn Tuần nói.
“Tạ Bệ hạ.” Lục Nhược quỳ một lúc, chân cũng tê dại, cung nữ bên cạnh phải đỡ lên, nàng ta mới miễn cưỡng đứng dậy được.
Vũ Văn Tuần cho Lục Nhược ngồi bên cạnh, lúc này Lục Nhược mới nhìn thấy rõ dung mạo của Minh Khâm.
Ái mộ cái đẹp thì ai cũng có, huống hồ là Lục Nhược đến từ thời đại mở cửa, vì vậy không thể không nhìn thêm một vài lần.
Vừa rồi gặp phải sợ hãi, bây giờ ngắm mỹ nhân để nén sự sợ hãi đó xuống đúng thật là quá tốt.
Vũ Văn Tuần lại hắng giọng một tiếng.
Phi tử của hắn ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm người đàn ông này, trong mắt liệu có vị Hoàng đế này nữa không?
Lục Nhược hơi bĩu môi, chỉ nhìn chút thôi mà? Sao Hoàng thượng này lại nhỏ nhen như vậy.
Ở chỗ cô, loại đàn ông nào mà cô chưa từng nhìn thấy.
Thời gian chờ đợi trôi qua thật chậm, thật dài, người ở hiện trường ai ai cũng có những bàn tính riêng của mình.
Người có suy nghĩ đơn giản nhất có lẽ là nữ chính và Thời Sênh.
Nữ chính cảm thấy mình đã rũ bỏ được hiềm nghi, vừa rồi đã đẩy được tảng đá nặng trên người xuống, nên cả người thấy rất nhẹ nhõm.
Còn Thời Sênh lại nghĩ, một lúc nữa nếu cô ném quả cầu nhỏ nổ tan nơi này, thực sự diệt gọn nam chính và nữ chính, thì liệu cô có bị Thiên đạo đánh chết không.
Tiểu tiện nhân Thiên đạo đó, đều đê tiện giống tiểu tiện nhân Hệ thống.
Không ở chung với nhau thì đúng là có lỗi với dân, có lỗi với Đảng.