Boss Là Nữ Phụ

Chương 475 : Trộm long tráo phượng (14)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Thời Sênh không biết, lúc này, Lục Nhược và hệ thống đã phán đoán ra chuyện không gian của cô.



Lúc này, cô nắm lấy cằm Tiểu Hà, cười híp mắt hỏi, “Nói lại một lần nữa, là ai sai phái ngươi?”



Vừa rồi, Tiểu Hà bị dùng hình, đau đến mức sắp mất đi ý thức, lúc này, lại bị Thời Sênh bóp chặt, làm gương mặt nàng ta đỏ bừng, hô hấp khó khăn.



Trong ánh mắt mơ hồ, nụ cười của nữ nhân đang bóp cằm hiện lên vô cùng rạng rỡ, xán lạn. Tiểu Hà nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nàng ta phản chiếu trong ánh mắt bình thản của đối phương.



Đối diện với ánh mắt của Thời Sênh, Tiểu Hà cảm thấy bản thân mình như đứng trên vách núi, sau lưng là vực sâu vạn trượng, không cẩn thận sẽ rơi thẳng xuống.



Xung quanh cô là Cấm vệ quân bao vây, nhưng cô như không nhìn thấy gì, cũng chẳng thèm để tâm bọn họ có xông đến chỗ nàng ta một nhát chí mạng hay không.



Cô ấy không sợ chết sao?



Trong đầu Tiểu Hà hiện ra một câu hỏi.



Nhưng nàng ta nhanh chóng chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện này nữa. Nàng ta há hốc miệng, giống như một con cá rời khỏi nước, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn.



Không khí trong lồng ngực càng lúc càng ít đi.



“Ngươi yên tâm, ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ để đệ đệ của ngươi đi cùng ngươi.” Thời Sênh ép sát vào Tiểu Hà, giọng đầy ác ý.



“Không… Không được.” Nàng ta chỉ có một người thân, nàng ta không thể để đệ đệ chết được.



Nhưng tại sao tất cả mọi người đều dùng đệ đệ của nàng ta để uy hiếp nàng ta?



Nàng ta chỉ muốn sống một cách yên ổn, tại sao lại làm khó nàng ta như vậy?



“Bởi vì đây là điểm yếu của ngươi.” Thời Sênh nới lỏng tay, để Tiểu Hà có thể hô hấp, “Vì vậy bọn họ có thể dễ dàng nắm được vận mệnh của ngươi.”



“Cô...” Không phải cũng vậy sao?



“Không như vậy.” Lông mày Thời Sênh cong cong, “Chân đất không sợ xỏ giày, ta không có gì đáng sợ, ta không sợ chết, ta cũng không sợ bọn họ đối phó với ta.”



Nhưng gia tộc của cô.



“Ta không quan tâm đến bọn họ.” Thời Sênh như hiểu được Tiểu Hà đang nghĩ gì.



Cô không quan tâm đến bọn họ.



Vì vậy sống chết của bọn họ cũng không liên quan gì đến cô?



“Cô... có thể cứu đệ đệ của ta không?” Tiểu Hà ghép từng chữ rời rạc.



“Không thể.”
Mẹ kiếp!



Nam chính này lại có ý định quái quỷ gì đây?



“Thục Phi.” Thời Sênh nhìn Thục Phi.



Người Thục Phi run cầm cập, nàng ta nắm lấy tay áo Vũ Văn Tuần, thử lùi về phía sau.



“Không phải ta... Đừng bắt ta...” Sắc mặt Thục Phi trắng bệch, ánh mắt khiếp sợ, lắc đầu lia lịa.



“Ngươi còn dám ngụy biện!” Thời Sênh hếch lông mày lên, “Nô tì nhà ngươi đã khai rồi.”



“Không có, Không... không phải ta... nàng ta... nàng ta... nói láo.” Giọng Thục Phi run run không thành lời.



“Ý ngươi là ta vu oan cho ngươi?” Thời Sênh dựng mặt.



Thục Phi nắm lấy tay áo Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ, bệ hạ, nàng ta là yêu quái, nàng ta là yêu quái, người mau giết nàng ta đi.”



“Dám nói đại tiên ta là yêu quái, ngươi ăn gan hùm mật gấu hả?” Thời Sênh bất ngờ hét lớn.



[…] Ký chủ lại bắt đầu lên mặt rồi đấy.



Tiếng hét lớn của Thời Sênh, làm Thục Phi khiếp sợ co rúm lại, dưới bộ y phục hoa lệ, lại có một chất lỏng chảy ra, một mùi khó ngửi lan tỏa trong không khí.



“Đi mời Hư Không đại sư.” Vũ Văn Tuần trấn tĩnh, sai Đức công công.



Thực ra, Đức công công cũng hơi sợ, yêu quái gì gì đó, nghe nói đều là kẻ ăn thịt người.



Ông ta cẩn thận di chuyển về phía sau, thấy Thời Sênh không có ý ngăn mình, nên ông ta lấy hết sức bình sinh chạy thục mạng ra khỏi đại điện.



Ra khỏi đại điện, cả người Đức công công đều mềm nhũn.



Có yêu quái, có yêu quái!



Tìm Hư Không đại sư.



Hư Không đại sư.....



Đức công công nhìn trái nhìn phải một hồi, không phân biệt được phương hướng, sau đó dùng tốc độ như thi chạy 100 mét nhanh chóng xông ra ngoài.



Trong hoàng thất, không nhiều thì ít cũng phải có một vài đạo sĩ, để đề phòng quái lực loạn thần nào đó làm loạn.



Vị Hư Không đại sư này, đương nhiên là được Hoàng thất nuôi.