Boss Là Nữ Phụ

Chương 476 : Trộm long tráo phượng (15)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Hư Không đại sư rất gầy, chừng khoảng 30 tuổi, bị Đức công công kéo đi như sắp bay lên.



Lúc đi vào, ông ta thở hồng hộc, râu tóc như dựng ngược lên trời.



“Là cô ta, là cô ta, đại sư hãy mau bắt cô ta lại.” Đức công công chỉ về Thời Sênh vẫn đang đứng ở chỗ cũ, giọng cao vút, “Cô ta là yêu quái.”



Hư Không thở một hơi, nhìn về phía Thời Sênh, ánh mắt đột nhiên híp lại.



Đây không phải là Vân Quý Phi sao?



Lúc vừa rồi tới, Đức công công luôn miệng nói có yêu quái, ông ta vẫn chưa kịp hỏi là có chuyện gì.



Bây giờ nhìn thấy Thời Sênh, bộ mặt Hư Không càng khó hiểu.



“Đại sư, ngươi thử nhìn xem rốt cuộc cô ta có phải yêu quái không?” Đức công công hỏi.



“... Vâng.” Hư Không vuốt râu, đưa mắt nhìn Thời Sênh từ trên xuống dưới.



Người xung quanh đều như thở phào một cái.



Rõ ràng tên Hư Không này có địa vị rất cao trong lòng bọn họ.



Có hắn thì dường như không cần sợ yêu quái.



Hư Không trấn tĩnh, lấy chiếc rương cắp trên người xuống, rồi mở ra.



Bên trong là các loại đạo cụ, nào là bùa giấy, chu sa, còn có một thanh kiếm gỗ ngắn bỏ túi.



Nhưng lúc Hư Không lấy thanh kiếm ra, thanh kiếm gỗ lập tức biến dài hơn.



Những người xung quanh đều thốt lên tiếng khe khẽ.



Thời Sênh lườm một cái, rõ ràng thanh kiếm gỗ này được thiết kế đặc biệt, là loại có thể thu gọn.



Ánh mắt Thời Sênh lạnh lùng nhìn Hư Không đang bận rộn bên kia.



Trước mặt ông ta, được mấy người lập một tế đàn, trên tế đàn xung không có đồ vật gì khác, chỉ có một tờ giấy màu vàng.



“Vị công tử này, ngươi nên đứng ra xa một chút?” Hư Không sắp xếp đồ, rồi nói với Minh Khâm.



“Biết đâu ta cũng là yêu quái?” Minh Khâm cười nói.



“....” Mặt Hư Không tối sầm lại, ông ta ngước nhìn Vũ Văn Tuần.



Vũ Văn Tuần hơi lắc đầu, ý nói không cần quan tâm đến hắn.



Lúc này, Hư Không mới nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm hướng về phía Thời Sênh.



Thời Sênh liếc nhìn Minh Khâm, người đàn ông này muốn làm gì?



Minh Khâm nhìn Thời Sênh rồi cười.




Vũ Văn Tuần: “....” Biến hắn thành trò đùa sao?



Trang Quỳnh là một thiên kim tiểu thư, đến đạo môn cô ta còn chưa từng đến, làm sao có thể là một đại sư lợi hại được?



Nói dối cũng nên có tâm chút có được không?



Hư Không đã tự động biên tập mấy lời dối trá cho Thời Sênh, nói cô là dị năng thiên phú, vô sư tự thông, đạo môn của bọn họ đều biết tên hiệu của cô là Vân Vân.



Nhìn là biết ăn nói lung tung, nhưng Hư Không nói có bài có bản, lại còn thề độc, giống như là mọi chuyện thực sự là như vậy.



Minh Khâm phải nhịn cười, những người kia không nhìn thấy tờ giấy mà Thời Sênh đưa cho Hư Không.



Nhưng hắn thì nhìn thấy.



__ Nói ta là đại sư, không thì ta đánh chết ngươi.



Phía sau còn có hai chữ nữa.



__ Trả tiền.



Trang Quỳnh này quả nhiên rất thú vị.



Vũ Văn Tuần thà tin rằng Thời Sênh là yêu quái, chứ không thể tin cô là đại sư gì đó.



Hắn trầm ngân một lúc, “Nếu Hư Không đại sư đã nói cô ta lợi hại, vậy hãy để cô ta chứng minh đi.”



Hư Không nhìn Thời Sênh, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.



Trong đầu Thời Sênh vội lục lọi trong kịch bản, thì thấy sắp xảy ra chuyện lớn, “Mười ngày sau, Tấn Bắc có một trận mưa lớn, gây ra lũ lụt, dịch bệnh hoành hành.”



Người thì còn có thể sửa đổi, nhưng ý trời là vậy, cơ bản không thể thay đổi.



Ánh mắt Vũ Văn Tuần bỗng nhiên trở nên sắc bén hơn, “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”



Lũ lụt, dịch bệnh, đây là những chuyện quốc gia đại sự liên quan đến bách tính.



“Không phải ngươi muốn ta chứng minh sao? Có phải thật hay không, thì mười ngày sau sẽ biết rõ.”



“Hư Không đại sư, ngươi có thể tính ra được không?” Vũ Văn Tuần nhìn Hư Không.



Hư Không: “...” Hắn là một tên lừa đảo, đâu có biết được.



“Chuyện này... thảo dân không có bản lĩnh lớn như tiền bối, nên không tính ra được.” Những chuyện như thế này không thể nói láo được, Vân Quý Phi này không cần đến mạng, nhưng hắn thì cần.



“Bệ hạ, chi bằng hãy cho Vân Tiệp dư thời gian 10 ngày đi.” Minh Khâm mở miệng.



Vũ Văn Tuần không biết đang suy nghĩ điều gì, một hồi lâu sau mới gật đầu trong ánh mắt kỳ quái của mọi người, “Được, cho ngươi 10 ngày. 10 ngày sau nếu không xảy ra chuyện gì, thì bị tội khi quân, xử chém đầu. Vân Tiệp dư, ngươi có ý kiến gì không?”



“Không.” Thời Sênh ngừng một lúc, “Vậy nếu có chuyện thật... Nếu ta nói đúng thì sao?