Boss Là Nữ Phụ

Chương 477 : Trộm long tráo phượng (16)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Vũ Văn Tuần nhìn Hư Không, giọng trầm trầm, “Nếu ngươi nói đúng, trẫm phong ngươi làm Hoàng Quý Phi.”



Hắn không tin Trang Quỳnh có thể có bản lĩnh đó.



Vừa rồi, trên tờ giấy mà nàng ta và Hư Không đưa cho nhau có viết cái gì?



Còn nữa, biểu hiện vừa rồi của Hư Không, như vậy chẳng phải là có gì mờ ám sao.



Chỉ cần người có chút thông minh thì sẽ đều không tin.



“Ai muốn làm Quý Phi của ngươi. Nếu ta đoán đúng rồi, ngươi hãy phong ta là Quốc Sư, ta cũng không còn là phi tử của ngươi nữa.”



“Quốc sư? Làm gì có chuyện nữ tử được làm Quốc sư. Vân Tiệp dư thực sự không phải yêu quái sao?”



“Ta thấy, Vân Tiệp dư nếu không phải yêu quái thì cũng bị trúng tà rồi.”



“Đúng thế, làm gì có chuyện nữ tử được làm Quốc sư chứ?”



Đương nhiên Vũ Văn Tuần cũng không ngờ Thời Sênh lại đưa ra yêu cầu như vậy.



Lai lịch và địa vị của Quốc sư rất cao, hơn nữa bắt buộc còn phải có thực lực. Nhưng thực ra không có quyền hạn gì, chỉ là một chức vị nhìn thì đẹp nhưng không có tác dụng thực tế.



Nhưng nữ tử làm Quốc sư...



Đúng là không có.



Nhưng vừa rồi cô thủ đoạn lộ ra kia làm Vũ Văn Tuần có chút nghi ngờ.



“Được, trẫm đồng ý với ngươi.” Hắn thực sự vẫn không tin nữ tử lại có bản lĩnh lớn như vậy, ngược lại hắn muốn xem cô giả thần giả quỷ định làm cái gì.



“Bệ hạ, không thể được!”



“Bệ hạ, sao người có thể đồng ý với nàng ta, Vân Tiệp dư bị trúng tà rồi.”



Bệ hạ...”



“Đủ rồi, 10 ngày sau sẽ thấy rõ.” Vũ Văn Tuần hét lớn.



Vốn dĩ hôm nay chỉ muốn tra ra người hạ độc con trai hắn, kết quả lại dẫn đến sự việc như vậy.



“Vậy là vấn đề lại đến rồi... Còn Thục Phi, Bệ hạ định xử lý thế nào?”



“Giam lỏng Thục Phi, sau sẽ tính tiếp.”



“Bệ hạ, không phải thần thiếp, là con yêu quái này giá họa cho thần thiếp.” Thục Phi định thần lại, với lấy cánh tay Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ, người phải tin thần thiếp, thực sự không phải là thần thiếp.”



Vũ Văn Tuần vung tay Thục Phi ra, “Đưa Thục Phi hồi cung.”



Tiểu Hà cũng bị người đưa đi, chuyện này không thể định tội đơn giản như vậy được.




Hư Không: “...”



Không phải nói là trả tiền ư?



Đường đường là con gái Trang gia, từng là Quý Phi nương nương, lại nghèo?



Hắn không tin!



Hư Không làm bộ mặt đau khổ, “Nương nương làm người thì không thể như vậy, thảo dân kiếm được tiền cũng vất vả lắm.”



Thời Sênh gật đầu đồng ý, “Lừa người thực ra cũng rất vất vả.”



Hư Không: “...” Hắn cũng chỉ muốn kiếm chút tiền ăn cơm thôi, dễ dàng gì đâu?



“Nương nương, vậy khi nào thì người tiện...” Thanh toán đây?



Hắn đã phải không ngại nguy cơ bị chặt đầu để giúp cô.



Nhưng phản ứng đó của Hoàng thượng có chút không đúng, hắn nên cầm tiền rồi mau chạy thì hơn.



Nơi đây không nên ở lâu.



Lúc đó, hắn không biết làm sao lại để cô hù dọa, nếu không thì hắn tuyệt đối không khi quân giúp cô như vậy.



Rời khỏi nơi này, hắn kiếm tiền nhất định không dễ dàng như vậy, nói không chừng còn bị truy nã.



Hư Không cảm thấy, như mình đã lên một con tàu cướp biển mà không thể xuống được.



Thời Sênh suy nghĩ, “Đợi ta lên làm Quốc sư.”



Hư Không nhìn trân trân không nói nên lời, “Nương nương... Những gì người nói vừa rồi là thật sao?”



Đúng thật là có mưa lớn? Đúng thật là có lũ lụt? Đúng thật là có dịch bệnh?



Hư Không chỉ nghĩ rằng đây là kế hoãn binh của Thời Sênh.



“Ngươi thấy ta có giống đang đùa không?”



Ánh sáng bên cạnh hơi yếu, nên Hư Không to gan quan sát mấy lần, “Không giống... Như vậy là nương nương, người thực sự có bản lĩnh đó sao”



Thời Sênh ra vẻ cao thâm, “Không phải ngươi đã lĩnh giáo qua rồi à?”



Hư Không: “...”



Đào Tẩm: “...”



Chủ nhân và Hư Không đại sư đang nói gì thế, sao nghe không hiểu gì hết vậy?