Boss Là Nữ Phụ

Chương 482 : Trộm long tráo phượng (21)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Lục Nhược bóp nhẹ bên eo, không được tức giận, không được tức giận, chính sự quan trọng, “Tôi muốn nói chuyện với cô.”



“Chúng ta có gì để nói chứ?” Nữ chính đại nhân tìm đến cửa, nhất định không phải chuyện hay ho gì.



“Tôi biết trên người cô có không gian, nếu như cô không muốn người khác biết, thì hãy nói chuyện với tôi.”



Ta đi!



Nữ chính đại nhân học được cách uy hiếp người khác rồi.



“Ngươi đi nói đi.” Tưởng ta sợ ngươi sao.



Lục Nhược: “…”nàng ta lại để mình đi nói?



Không đúng.



Nàng ta nhất định đang lừa gạt mình.



Ánh mắt Lục Nhược đảo đi đảo lại mấy vòng, “Trang Quỳnh, rốt cuộc cô là ai?”



Hệ thống nói, nàng ta không phải từ thế giới khác đến, nhưng cô luôn cảm thấy hành vi của nàng ta không giống với người ở thế giới này.



Cô cũng nghe qua, Trang Quỳnh trước đây mặc dù hung hăng ngang ngược, nhưng nàng ta cũng có mức độ, không thể nào làm ra được những chuyện như bây giờ.



“Ngươi quan tâm đến ta là ai?”



“Cô không phải là Trang Quỳnh có đúng không?” Lục Nhược tiếp tục hỏi, “Cô xuyên việt hay là trùng sinh? Trong tiểu thuyết, xuyên việt hoặc trùng sinh đều có không gian, cô là trường hợp nào?”



“Ta là thần.”



Lục Nhược: “…”



Bị thần kinh hả?



Nàng ta nhất định không đồng ý nói với cô.



Trước tiên phải lấy được sự tín nhiệm của nàng ta.



“Tôi đến từ tương lai, cũng không đúng, có lẽ là thế giới cùng cấp với tương lai, bởi vì thời đại của tôi không có triều đại này. Tôi muốn quay trở về, nhưng tôi cần một số đồ, may mà trên người cô có những thứ đồ có thể giúp tôi quay trở về. Cô có thể giúp tôi được không?



Lục Nhược nói qua một lần về lai lịch của mình, sau đó đưa ánh mắt chờ đợi nhìn Thời Sênh.



“Dựa vào cái gì tôi phải giúp cô?” Coi ta là cái máy từ thiện ư?



“Lẽ nào giữa người với người không nên giúp đỡ lẫn nhau sao?” Cô ấy hiểu những gì mình nói, cô ấy cũng tới từ tương lai.



Trong lòng Lục Nhược hơi kích động.



Thời Sênh: “…” Thật không ngờ nữ chính này lại là một nữ chính ngây thơ như vậy.



Bổn cô nương ta đến phải quỳ với ngươi.



Chính là do hiện tại không dám tùy ý giúp đỡ ông nội bà nội.
Mẹ kiếp!



Có bản lĩnh thì mi giải thích cho ta nghe coi?



Bây giờ, tiểu tiện nhân ngươi gửi nhiệm vụ càng ngày càng không suy nghĩ đến hậu quả.



“Vừa rồi ngươi nói thích ta ở điểm nào?” Thời Sênh chớp mắt, hỏi lại một lần nữa.



Minh Khâm không cảm thấy phiền phức chút nào, “Hung hăng, ngang ngược, gây chuyện vô lý, không coi ai gì.”



Đây là đang đặc biệt khen cô sao?



Lẽ nào không phải là thích dung nhan, thân thể kiều diễm của ta sao?



Tên thiểu năng này.



Thời Sênh thả người nhảy xuống, Minh Khâm hơi kinh hãi, sau đó vội vàng nhảy xuống theo cô.



Hai người họ đồng thời rơi xuống đất.



Ánh mắt Minh Khâm thâm trầm nhìn thanh kiếm trong tay Thời Sênh.



Vừa rồi, cô ấy giẫm trên thanh kiếm này xuống.



Minh Khâm nhìn Thời Sênh đi vào Trích Tinh Lầu, liền vội vàng đi theo, “Ta biểu lộ với cô, lẽ nào cô không cho ta một đáp án?”



Thời Sênh cười nhạt, “Ai quy định là ngươi biểu lộ thì ta phải trả lời ngươi?”



Minh Khâm: “…”



Nhìn Thời Sênh vào trong, đóng cửa, người Minh Khâm né sang một bên, lúc Thời Sênh đang chuẩn bị đóng cửa lại, thì người hắn đã nhanh chóng luồn vào trong, ấn lấy vai Thời Sênh, xoay người mộ cái, rồi đè cô lên cửa.



Hắn dùng chân đè lấy chân cô, rồi kẹp chặt tay cô ở sau lưng.



Lồng ngực Thời Sênh hơi phập phồng, sắc mặt không tốt.



Ánh mắt Minh Khâm ấm áp dịu dàng, hắn cúi người, dán chặt vào Thời Sênh.



Đầu Thời Sênh nghiêng về một bên, né tránh hắn.



Đôi môi mang theo chút hơi lành lạnh đặt xuống mặt cô, Minh Khâm nhẹ nhàng lướt qua, sau đó chầm chậm di chuyển đến khóe môi cô.



“Minh Khâm, ta cho ngươi một cơ hội, buông ta ra.” Thời Sênh không giãy giụa nữa, mà bình tĩnh nói.



Động tác của Minh Khâm cũng dừng lại, bờ môi hắn cũng dừng lại trên khóe môi của Thời Sênh. Hắn thè lưỡi liếm liếm, lặp đi lặp lại đến mấy lần, cuối cùng mới buông Thời Sênh ra.



“Ta không ép nàng.” Minh Khâm lùi lại một bước, “Nhưng, nàng hãy nhớ lấy, ta đã nhắm chuẩn nàng rồi, cứ coi như nàng không đồng ý, thì cuối cùng ta cũng có cách để có được nàng.”



“Vậy sao?” Thời Sênh dùng tay áo lau miệng, “Vậy nếu như ta chết thì sao?”



“Ta sẽ chết cùng nàng.”