Boss Là Nữ Phụ
Chương 483 : Trộm long tráo phượng (22)
Ngày đăng: 22:17 28/04/20
Thời Sênh tựa người vào tường, ánh mắt mơ hồ lạc trên giá sách trước mặt.
Nhưng trong đầu lại toàn nghĩ về những lời nói của Minh Khâm.
Có phải hắn có ký ức rồi?
Không đúng.
Thời Sênh lắc đầu.
Nếu hắn có ký ức thì không thể không nói gì.
Như vậy, là hắn đã trải qua rất nhiều thế giới, nên sinh ra một loại bản năng?
Từ buổi tối cô lột sạch đồ của hắn đó, cô đã biết, hắn chính là Phượng Từ.
Trên người hắn có một luồng khí rất yếu ớt.
Bắt đầu từ thế giới của Tần Ca, lúc đó cô cũng có cảm nhận được, nhưng lúc đó còn yếu ớt hơn ở thế giới này.
Như vậy có thể nói, theo thế giới mà họ đã đi qua, thì sẽ càng ngày càng mãnh liệt hơn?
“Lạch cạch!”
Đồ đạc rơi xuống đất, phát ra thứ âm thanh lanh lảnh chói tai, làm đứt mạch suy nghĩ của Thời Sênh.
Cô nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Một đứa bé nằm sấp trong giá sách, ánh mắt long lanh mở to, đang nhìn về phía cô.
Thời Sênh nhìn qua đó, nó lập tức quay người chạy ra.
Thời Sênh: “…”
Dung mạo Bản cô nương có thể hù dọa người khác sao?
Mẹ kiếp!
Thời Sênh vứt cuốn sách trong tay lên giá sách, rồi đứng dậy bước đi. Do không cẩn thận nên mái tóc bị vướng vào bức tranh cuộn phía sau, bị mắc chặt vào cuộn tranh đó.
“Á…” Lật bàn, lúc đen đủi, đúng là uống nước nguội cũng thấy buốt răng!
Thời Sênh gỡ mái tóc, khóe mắt quét qua chỗ bức tranh vừa rồi.
Ánh mắt Thời Sênh bỗng sáng rực lên, trước đây cô chỉ chú ý đến sách ở đây, nhưng ở đây ngoài sách ra, còn có tranh và tường.
Thời Sênh sờ soạng kiểm tra bức tường đó, không có chỗ nào khác thường cả.
Cô kiểm tra qua một lượt tất cả bức tranh treo ở Ngọc Các, cũng không phát hiện được gì.
Muốn chém Hệ thống thì làm thế nào?
Mẹ kiếp! Ngọc Các rốt cuộc là chỉ cái gì?
Thời Sênh vẫn chưa có bất cứ tiến triển gì, nhưng lúc này bỗng nhiên lại có một tin đồn truyền đến.
Nhưng mấy ngày sau, cô nghe nói Vũ Văn Kính bị ốm.
Bệnh rất đột ngột, sốt cao nói năng linh tinh, thái y bó tay hết cách.
Thằng bé đáng thương này.
Trong kịch bản, cuối cùng Vũ Văn Kính cũng chết.
Cũng gần như chính là cảnh lần này.
Qua cảnh này, nữ chính được tấn phong làm phi, tiếp theo đó thì tư tưởng muốn quay trở về nhà không còn mãnh liệt như vậy nữa, bắt đầu đi sâu vào cung đấu, tranh giành sự sủng ái với nữ nhân các phương.
Thời Sênh lại thở dài.
Nửa đêm, cô đi vào cung điện của Vũ Văn Kính.
Nơi này được canh giữ ba tầng trong ba tầng ngoài, Thời Sênh phải tốn khá nhiều sức lực mới có thể vào được.
Lúc đi qua điện bên hông, Thời Sênh đột nhiên sững người.
Ngọc Lang Các.
“Ai đó!” Phía trước bỗng có tiếng hét lớn vọng đến.
“Làm gì có người?”
“Hả? Đâu rồi, bị hoa mắt sao?”
“Để ta qua đó xem sao.”
Mấy người ở bên cạnh dòm ngó, không thấy có người, mới rời đi với bộ mặt kỳ lạ khó hiểu.
Trên nóc nhà bên cạnh, Minh Khâm ôm lấy Thời Sênh, cố gắng nín thở đợi người bên dưới đi khỏi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Giọng Minh Khâm ấm áp, nhẹ nhàng, “Ta theo nàng đến đây.”
“Đi theo ta?”
“Muộn thế này rồi nàng còn chạy ra ngoài, thì nên cần có một sứ giả bảo vệ, Trang tiểu thư thấy thế nào?”
Thời Sênh hơi chau mày, “Ta muốn ngươi đi giết Vũ Văn Kính thì ngươi cũng đi?”
“Vì cô, thì giết Vũ Văn Tuần ta cũng bằng lòng.”
Thời Sênh giãy giụa thoát khỏi lồng ngực hắn, cô nhảy xuống nóc nhà, rồi đi thẳng vào Ngọc Lang Các.
Minh Khâm đi bộ theo cô, nhắc nhở nhẹ nhàng, “Cô nương không cần vội vàng như vậy, ngã rồi sẽ không ổn đâu.”
“Ngã thì sẽ xấu, xấu thì ngươi sẽ không cần nữa?” Thời Sênh đẩy cửa Ngọc Lang Các, rồi lách người đi vào.
“Bất luận là nàng như thế nào, ta cũng cần.”