Boss Là Nữ Phụ
Chương 490 : Trộm long tráo phượng (29)
Ngày đăng: 22:17 28/04/20
Thời Sênh và Minh Khâm đứng bên cạnh tán gẫu, còn bên kia, Vũ Văn Tuần đã được người bảo vệ thoát ra khỏi đại điện.
Thời Sênh nghe nói Vũ Văn Tuần đã chạy thoát, Trang đại nhân đã cho người lục soát nghiêm ngặt khắp toàn thành.
Kết quả là, đương nhiên không tìm thấy.
Nghĩ rằng người khác là nhân vật phản diện IQ không online, dễ dàng bị ngươi tìm ra như vậy sao?
Trang đại nhân bận bịu xong cũng muốn gặp Thời Sênh, kết quả là phát hiện không thấy cô đâu cả.
Ông ta nghe người phía dưới nói là cô đã quay về Trích Tinh Lầu rồi. Trang đại nhân chỉ có thể bỏ qua rồi dự định nói chuyện với cô.
Trước tiên, phải khống chế tất cả mọi người trong hoàng cung đã.
Thời Sênh một mình quay về Trích Tinh Lầu, vở kịch ngày hôm nay cũng khá thú vị, cô phải bình tâm lại một chút.
Trích Tinh Lầu một màu đen bao phủ, Thời Sênh mở cửa sổ bước vào, trong phòng có mùi máu tanh phảng phất.
Bên cạnh cửa còn có một bóng người đang đứng đó.
Đối phương hiển nhiên không ngờ rằng, cô không vào bằng cửa chính mà đi qua cửa sổ, nên nhất thời vẫn đứng yên đó.
Thời Sênh điềm tĩnh móc ra đồ điểm hỏa.
Lục Nhược cầm thanh kiếm vẫn còn đọng máu đứng bên cạnh cửa, Vũ Văn Tuần bị đặt ở một góc, có lẽ là bị thương.
“Cô...” Vẻ mặt Lục Nhược ngơ ngác, tại sao cô không đi cửa chính, mà lại vào bằng cửa sổ?
“Ta làm sao?” Thời Sênh nheo mắt nhìn Vũ Văn Tuần không biết còn sống hay đã chết, “Các ngươi cũng biết tìm chỗ nhỉ.”
Đến chiếc ấn phù cô dán cũng mất tác dụng với bọn họ, quá dễ dàng rồi.
Lục Nhược bước vài bước đến trước mặt Vũ Văn Tuần, rồi che cho hắn ở phía sau lưng mình, “Trang Quỳnh, dù cô là con gái của Tam vương gia, thì cô cũng chỉ là một nữ nhi, không thể nào làm hoàng đế được.”
“Cô kỳ thị nữ nhi?” Thời Sênh nhướng mày.
“Tôi không kỳ thị, tôi không có ý đó, tôi...” Lục Nhược cũng không biết mình nên nói gì.
Thời Sênh lùi lại phía cửa sổ.
“Trang Quỳnh, cô định làm gì!” Lục Nhược căng thẳng hét lên.
Thời Sênh nhếch miệng cười, “Đương nhiên là gọi người đến bắt các người.”
Thời Sênh nói gọi người thì đúng là gọi người đến, nhân tiện còn trói chặt Lục Nhược lại.
Trang đại nhân đích thân mang người đến.
Nhìn thấy Lục Nhược và Vũ Văn Tuần đã bị trói chặt, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Thời Sênh.
Hắn hôn cô một cách cuồng nhiệt, giống như giông bão ập tới, còn Thời Sênh thì ngơ ngác không hiểu.
Hắn sớm đã biết được thói quen của Thời Sênh, vì vậy ngay từ đầu đã nắm lấy tay cô, ném cô lên giường.
Hắn lỗ mãng cởi y phục của cô, một chút nhẹ nhàng, ấm áp cũng không có, mà trực tiếp đi vào.
Thời Sênh đau đến mức co cuộn tròn người lại, lý trí hơi hoảng loạn của Minh Khâm đột nhiên tỉnh lại.
Người nằm bên dưới người hắn, hơi cắn nhẹ môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Làm hắn hơi hoảng, lần đầu tiên hắn không biết phải làm sao.
“Xin lỗi, ta...” Minh Khâm ôm lấy Thời Sênh, “Vừa rồi ta bị chọc tức đến phát điên rồi, ta xin lỗi.”
“Bây giờ thì ngươi hiểu tại sao ta ghét ngươi chưa?” Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng.
Minh Khâm cứng nhắc, rồi rời khỏi cơ thể của Thời Sênh, hắn lấy chăn đắp lên cho cô, “Ta xin lỗi”
Hắn mặc y phục rồi bỏ đi.
[Ký chủ, cần gì phải vậy?] Tiếng Hệ thống vang lên.
Thời Sênh vẫn giữ tư thế vừa rồi, ánh mắt trống rỗng nhìn vào hư không.
Rất lâu sau, Thời Sênh mới nhếch môi cười, “Mi cứ thử là ta đi.”
[Nhưng trước đây, không phải cô đều có thể chấp nhận...]
“Không giống.” Thời Sênh từ trên giường ngồi dậy, “Trước nay, ta không có ý định có dây dưa gì đến bọn họ, bọn họ như thế nào, không liên quan gì đến ta.”
[Ký chủ, cô không nghĩ rằng cô muốn biến một người thành kiểu người mà cô thích, là quá cực đoan sao?]
“Ta không muốn hắn biến thành kiểu người mà ta thích, ta chỉ là...” Thời Sênh bình tĩnh lại, “Tạm thời không thể chấp nhận.”
[Vậy nếu tính cách của Phượng Từ thực sự là như vậy thì sao?]
Thời Sênh lại nằm xuống, “Vậy thì chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội nào.”
Hệ thống trầm mặc.
Không phải lần đầu tiên Hệ thống biết Ký chủ nhà mình có bệnh.
Có chút thương cảm Phượng Từ.
Gặp phải một nữ nhân trí tuệ, lại máu lạnh vô tình như vậy.
Vì sao chủ nhân có thể nhìn rõ con người cô ấy như vậy, mà nó lại chẳng hiểu chút gì cả?