Boss Là Nữ Phụ

Chương 525 : Ảnh hậu hạng nhất (34)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Thời Sênh tuyệt không ngờ Cố Trì sẽ xuất hiện ở phim trường, còn ôm một bó hoa lớn như thế này.



Lực hút của nam thần MAX luôn rồi.



“Trời ơi, đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả trên ảnh nữa.”



“Nam thần của nam thần thì phải đẹp trai là đúng rồi, như thế mới xứng với nam thần chứ.”



“Cũng đúng…”



“Không được rồi, muốn ngất quá…”



Giữa những tiếng la hét, bàn tán của các cô gái, Cố Trì đi tới trước mặt Thời Sênh.



Bó hoa lớn như làm nền cho khuôn mặt của hắn nổi bật hơn.



“Tặng em.” Cố Trì đưa bó hoa ra.



Thời Sênh cười và nhận lấy, túm lấy áo Cố Trì, Cố Trì cúi đầu một cách phối hợp.



Cánh môi chạm nhau.



Những tiếng kêu sợ hãi lại vang lên, còn có cả tiếng chụp ảnh tành tạch.



Không có gì bất ngờ, Thời Sênh lại lên top đầu.



Một đám fan đều cmt 999 ở bên dưới.



Đầu đề này quả thực không có áp lực lắm.



Trần Nguyên đã không còn hy vọng gì nữa, lên đầu đề thì cứ lên đầu đề đi, ít nhất cũng không phải chuyện xấu.



Trong phòng nghỉ, Thời Sênh đặt bó hoa lên bàn, “Sao anh lại tới đây?”



“Nhớ em.” Cố Trì không có ý che giấu tình cảm của mình.



“À, mấy hôm nay em cũng hơi bận.” Mấy hôm nay cô quay rất nhiều cảnh, buổi tối muộn mới trở về. “Buổi tối anh có ngủ không thế?”



Cố Trì nhìn đi chỗ khác, không đáp.



Ông biết ngay mà.



Vì Ôn Kiều bị thương nên đạo diễn đành quay những cảnh khác trước, Thời Sênh liền có chút thời gian rảnh rỗi.



Cô ra ngoài đi dạo với Cố Trì một vòng, sau đó lại lên top search.



Chúng fan của nam thần tỏ vẻ: nam thần đã nhận thầu top search của mọi ngày hết rồi.



Nghệ sĩ khác tỏ vẻ: sắc đẹp là vũ khí cứng rắn.




Một đám loai choai đầu tóc đủ các màu đi lại trong phòng.



“Chị dâu về rồi.”



“Chào chị dâu.”



“Chào chị dâu.”



Đám côn đồ đều tươi cười chào hỏi Thời Sênh.



Những người này cũng không phải lần đầu tới đây, dù sao cũng có người phụ trách quản lý bọn họ nên Thời Sênh chẳng có ý kiến gì.



“Nữ thần, chị đã về rồi, em đang định gọi điện cho chị.” Lâm Trạch Nam đang ôm một đống quà do bọn đàn em mang tới, “Hôm nay là sinh nhật của lão đại, nữ thần định tặng lão đại cái gì?”



Thời Sênh: “…” Đúng thật là sinh nhật của Cố Trì ư?



Thời Sênh kéo Lâm Trạch Nam vào một góc: “Ngày sinh trên chứng minh thư của Cố Trì khác mà?”



“… Nên nữ thần không biết hôm nay là sinh nhật lão đại sao?”



Thời Sênh thành thực gật đầu.



Vừa rồi, lúc Cố Hạo nói cô còn không tin.



Lâm Trạch Nam nhìn trái ngó phải đề phòng như ăn trộm, sau đó kéo Thời Sênh vào WC.



“Việc này nói ra thì dài lắm, em nói ngắn gọn thôi. Ngày sinh của lão đại đúng là ngày trên chứng minh thư, nhưng mà hôm nay… là ngày giỗ của mẹ lão đại. Từ sau khi bác gái qua đời, lão đại nhất định chọn ngày này làm ngày sinh nhật.”



“Tại sao?”



Lâm Trạch Nam cảm thấy đau đầu, “Chị có biết mẹ của lão đại mất thế nào không?”



Thời Sênh lắc đầu.



Cô biết bà Cố đã mất, ông Cố vẫn không tái hôn, cũng không có người đàn bà nào bên ngoài.



“Chị đừng nói với lão đại là em kể cho chị nhé!” Lâm Trạch Nam càng cố đè thấp giọng, “Mười năm trước, bác gái và lão đại cùng bị bắt cóc, bác gái vì bảo vệ cho lão đại nên chịu hơn hai mươi nhát dao.”



Đột nhiên nghe thấy một chuyện như thế, Thời Sênh cực kỳ kinh ngạc.



Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Cho nên Cố Trì thành cái dạng ngày cũng có liên quan tới chuyện đó hả?”



Lâm Trạch Nam lắc đầu, “Chuyện này chỉ thay đổi duy nhất ở chỗ lão đại lấy ngày này làm ngày sinh nhật của mình thôi.”



Cố Trì từ nhỏ đã có cái bộ dạng này, vì thế người của nhà họ Cố cực kỳ quan tâm tới hắn, nhưng vẫn không thay đổi được gì.



Dường như hắn sinh ra đã không có cảm tình, không thân thiết với ai. Lâm Trạch Nam đi theo Cố Trì nhiều năm như thế cũng chưa từng thấy hắn cười hay tức giận ai bao giờ.



Dường như thứ mà người ta gọi là tình cảm chỉ là bụi bặm trong mắt hắn, chẳng có tác dụng gì cả.