Boss Là Nữ Phụ

Chương 526 : Ảnh hậu hạng nhất (35)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Thời Sênh chờ đám người này tản đi rồi mới đưa Cố Trì về Cố gia.



Nửa đường, cô gọi điện cho nhà họ Cố trước. Nhà họ Cố liền nháo nhào nghênh đón tiểu thiếu gia của mình vào cửa.



Thời Sênh bị trận chào đón đó dọa tưởng đi nhầm vào nhà khác.



Còn Cố Trì vẫn bình tĩnh nắm tay cô dắt vào.



“Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân!” Quản gia hơi xoay người, biên độ không lớn cũng không nhỏ, rất vừa vặn.



Thời Sênh: “…” Tiểu thiếu phu nhân là cái quỷ gì?



Người ở đại sảnh biệt thự cũng không nhiều lắm, đều là những người cô đã gặp lần trước.



“Anh…” Sao Lam Thanh cũng ở đây?



“Bảo bối.” Lam Thanh đứng lên ôm lấy Thời Sênh một cái, còn thuận tiện hôn lên má cô.



Cố Trì chờ Lam Thanh buông Thời Sênh ra liền lập tức kéo cô vào lòng, lấy tay xoa xoa má cô.



Lam Thanh: “…” Hôn em gái bảo bối mà cũng bị ghét bỏ.



Em rể này thật đáng ăn đòn!



Lam Thanh duỗi tay kéo Thời Sênh tới bên cạnh mình. Cố Trì sợ Thời Sênh bị đau nên đành phải buông ra.



“Anh… Sao anh lại… Không đúng, sao anh lại ở đây?”



“A, có chuyện làm ăn cần bàn với Cố Hạo. Vừa rồi em gọi điện nói đưa Cố Trì về đây nên cậu ta giữ anh ở lại luôn.” Lam Thanh xoa xoa đầu cô, “Gần đây có gì mệt mỏi không, để anh nhìn xem, sao mặt lại xấu đi rồi, có phải gần đây mất ngủ không hả? Anh đã nói với em rồi, các em bây giờ còn chưa kết hôn, không thể tự nhiên tòi ra một đứa cháu trai cho anh được.”



Lam Thanh lập tức như một bà mẹ dặn dò con.



“Anh, em qua chào mọi người của Cố gia một chút đã.” Thời Sênh muốn rời đi.



“Hừ, nha đầu kia, giờ anh trai nói chuyện cũng không muốn nghe nữa đúng không?” Lam Thanh giữ lấy Cố Trì, lại bắt đầu tụng, “Anh đã nói với chú rồi, anh chỉ có một em gái bảo bối là nó thôi, em nên chăm sóc nó cho tốt. Chú có bị lạnh cũng không thể để bảo bối nhà anh bị lạnh được bla bla bla…”



Thời Sênh lại chào hỏi từng người của nhà họ Cố. Cố lão gia lại cho cô một món quà lớn nữa.



“Ông biết cháu không thiếu tiền, cũng không vừa mắt mấy thứ tục vật này.” Cố lão gia thở dài.



“Ông yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”



Ông lão Cố xoa xoa tóc cô. “Đứa bé này số khổ, về sau phải vất vả cho cháu rồi. Tiểu Trì lớn như thế này rồi. Đây là lần đầu tiên ông thấy nó gần gũi với một người.”



Bọn họ chỉ có thể cho hắn tiền tài. Cuộc sống của hắn lại lạnh như băng, dù họ có muốn cho hắn sự ấm áp nhưng hắn cũng không cảm thụ nổi.
Hắn bị chướng ngại tâm lý?



Khó trách cô cố gắng lâu như thế mà đến đêm hắn vẫn không ngủ được.



Căn bản là hắn không dám ngủ.



Cái này thật phiền toái.



Thời Sênh ngẩng đầu hôn Cố Trì, Cố Trì nhẹ nhàng đáp lại cô.







Sáng ngày hôm sau, hai mắt Thời Sênh thâm đen lại.



Ngủ với người đàn ông của mình mà không thể làm gì, Thời Sênh cảm thấy đúng là giày vò.



Thời Sênh thừa dịp Cố Trì còn chưa dậy, gọi điện thoại hỏi Trần Nguyên số điện thoại của bác sĩ Ngụy.



Sau khi hẹn gặp xong, cô nhìn thời gian, có lẽ lúc cô trở về thì Cố Trì mới dậy được.



Thời Sênh cẩn thận ra ngoài, vừa ra liền gặp Cố Hạo.



“Tiểu Thâm, dậy sớm thế? Chẳng phải người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng sao?”



“Anh cả cũng dậy sớm quá! Chút nữa em có hẹn cần ra ngoài.” Thời Sênh nói với Cố Hạo một câu rồi đi xuống lầu.



“Đi đâu thế? Anh chuẩn bị tới công ty, nếu tiện đường thì đưa em đi.”



Thời Sênh nói ra một địa chỉ.



Cố Hạo nghĩ nghĩ, nhớ ra địa điểm kia rồi mới nói: “Vừa tiện đường, ăn sáng xong thì đi với anh.”



“Cảm ơn anh cả.”



Cố Hạo cười ôn hòa: “Người một nhà mà còn khách khí cái gì. Tiểu Trì còn chưa dậy sao? Nó có đi cùng em không?”



“Ừm, em xong việc sẽ quay lại đón anh ấy.”



“Nhà khác đều là đàn ông chăm sóc cho phụ nữ.” Cố Hạo lắc đầu bất đắc dĩ.



Thời Sênh tủm tỉm cười: “Em nguyện ý chăm sóc cho anh ấy.”



Người đàn ông của cô chỉ dùng để yêu thương.