Boss Là Nữ Phụ

Chương 527 : Ảnh hậu hạng nhất (36)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Thời Sênh đi gặp bác sĩ Ngụy nhưng cũng không nhận được nhiều tin tức hữu dụng lắm. Bác sĩ Ngụy cũng chỉ mới gặp Cố Trì vài lần.



Cố Trì là bệnh nhân quái dị nhất mà bác sĩ Ngụy từng gặp.



Đại khái là ban ngày hắn có thể ngủ rất dễ dàng, nhưng đêm đến thì hắn lại không sao ngủ được.



Anh ta cũng từng gọi Cố Trì tới đây vào buổi tối, muốn dùng biện pháp thôi miên.



Nhưng cũng không có tác dụng gì.



Dùng lời của bác sĩ Ngụy mà nói…



Hắn như một cỗ máy móc lạnh băng.



Không ai có thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên người hắn.



Thời Sênh đành chào bác sĩ Ngụy rồi về nhà đón người.







Biệt thự nhà họ Tô.



Tô Mộ Viễn lật từng trang báo cáo, đối diện hắn là hai người đàn ông mặc vest.



Họ hơi cúi người, biểu tình hơi lo lắng.



“Bộp!”



Hai người cùng bị giật mình, cầu cúi xuống càng thấp hơn.



Sắc mặt Tô Mộ Viễn âm trầm: “Đây là chuyện mà các người có thể làm sao?”



“Tô Tổng…” Một người đành mở miệng. “Cổ phần mà vài vị cổ đông kia có trong tay cũng không nhiều lắm. Vì thế khi chuyển giao cổ phần không cần trình báo với tổng bộ…”



“Phải, không nhiều lắm, nhưng cộng của tất cả bọn họ lại cũng tới 15% rồi.”



Hai người nhất thời câm miệng.



Đừng nghĩ 15% là không nhiều lắm, bởi trên tay Tô Mộ Viễn cũng chỉ có 13% mà thôi.



Hắn vẫn luôn muốn cướp lấy cổ phần trên tay mấy cổ đông kia, nhưng vì chào giá quá thấp nên những người kia không muốn bán.



Hiện tại lại âm thầm bán đi.



Sao Tô Mộ Viễn lại không tức tối chứ.



“Lam Thâm, được lắm.” Ánh mắt Tô Mộ Viễn nhìn tới gương mặt in trên ảnh bìa tạp chí ở trên bàn, chính là ảnh tuyên truyền của “Nắng gắt”.




“Thâm Thâm.” Trần Nguyên giữ cô lại, “Cậu ta nói ai cơ?”



Sao nghệ sĩ nhà mình có thể tùy tiện đi với người khác chứ, còn ở một sự kiện lớn thế này.



“Cố Trì.”



“Cậu Cố à, vậy thì em đi đi.” Trần Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt, “Cố lên.”



Thời Sênh: “…”



Không nghĩ chị Trần lại là một chị Trần như thế.



Xe của Cố Trì dừng ở gần sau cùng, chắc chắn là sẽ xuất hiện gần cuối.



Lúc thời Sênh tới đó làm cho không ít người chú ý, tò mò nhìn về phía chiếc xe đó.



Nhưng lại chẳng nhìn được gì.



Thời Sênh lên xe, Cố Trì ăn mặc rất chỉn chu. Hắn kéo Thời Sênh vào lòng, môi chạm nhẹ lên môi cô.



Đại khái là sợ làm loe mất son của cô nên cũng không xâm nhập sâu.



“Sao anh lại tới đây?”



“Muốn cùng em đi.” Cố Trì nhẹ giọng đáp.



“Em sắp không rời nổi khỏi anh rồi.” Cứ ở gần cái phải ôm, phải hôn mới chịu được.



Cố Trì nghiêm trang nói: “Vậy thì đừng rời khỏi.”



“Lão đại, nữ thần, thằng em còn ở đây đấy.” Lâm Trạch Nam u oán nói vọng ra từ đằng trước, bọn họ coi hắn là không khí à?



Đã là chó FA còn bị đánh tàn bạo.



Yêu đương thế sẽ chết sớm đấy.



Cố Trì không nói chuyện, Thời Sênh đáp lại Lâm Trạch Nam vài ba câu.



Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy là tới lượt xe của Cố Trì.



Bởi vì Thời Sênh ngồi lên xe của Cố Trì nên Trần Nguyên gọi điện cho ban tổ chức, ban tổ chức khó mà nói gì được. Dù sao người ta cũng là tiểu thiếu gia của nhà họ Cố, họ dám đắc tội sao?



Xe dừng ở cửa, ống kính phóng viên khắp nơi đều hướng đến, bọn họ hoàn toàn không biết ai đang ngồi trong xe này.



Cái này như là trò đập trứng màu ấy, mỗi lần cửa một chiếc xe mở ra là họ lại chờ mong sự bất ngờ.