Boss Là Nữ Phụ
Chương 543 : Nhân yêu thù đồ (8)
Ngày đăng: 22:18 28/04/20
Ngày hôm sau Thời Sênh đi ra ngoài, sáng sớm đã nghe có người đang bàn luận chuyện tối hôm qua lại có người chết.
"Còn chưa bắt được hung thủ, giờ ta ngủ cũng sợ hãi, không biết khi nào thì hung thủ tìm tới cửa..."
"Biết sao được, ngay cả người của Nhạc Dương Tông cũng không bắt được hung thủ."
"Mụ vợ ta ấy, giờ ngủ cũng lo lắng, làm hại ta suốt ngày lo lắng đề phòng. Cứ cái tình hình này, ta tính toán đi ra ngoài trốn một đoạn thời gian rồi trở về."
Giọng nói lảnh lót xen vào, "Đại ca, các ngươi đang nói gì vậy?"
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy một cô nương nhỏ xinh, kéo một người nam nhân, tò mò hỏi mấy người vừa rồi thảo luận kia.
Đối phương thấy bộ dạng nàng đáng yêu, liền vui vẻ nói cho nàng.
"Tiểu cô nương, các ngươi không phải người nơi này, vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn." Có người khuyên cô nương kia.
Tiểu cô nương mỉm cười, "Cảm ơn đại ca nhắc nhở, có điều chúng ta là tới tìm người, nhất thời không thể rời đi được."
"Chà..."
Tiểu cô nương cảm ơn mấy người kia, túm nam nhân đi sang bên cạnh.
"Huyền Phong, ngươi nghe được không, bọn họ nói nơi này có hồ yêu làm loạn." Ngu Tiểu Thất đè thấp thanh âm.
"Liên quan gì bản tôn." Huyền Phong lạnh mặt.
"Ngươi không thấy như vậy thật tàn nhẫn sao?" Ngu Tiểu Thất vô cùng phẫn nộ, "Hơn nữa hồ tộc chúng ta có quy củ, không thể tùy tiện thương tổn nhân loại."
"Người và yêu không thể cùng tồn tại, đây là quy củ từ xưa đến nay." Huyền Phong giam cầm Ngu Tiểu Thất trong ngực, "Ngươi lại xen vào việc của người khác bản tôn sẽ không ra tay."
Ngu Tiểu Thất bất mãn nói, "Chính ngươi còn phải dựa vào ta."
Sắc mặt Huyền Phong nhất thời tối sầm xuống, "Ngươi nói cái gì?"
Nhiệt độ xung quanh thoáng chốc như giảm xuống vài độ.
"Không có, không có." Ngu Tiểu Thất vừa lắc đầu vừa xua tay, "Ngài rất lợi hại."
Lúc này sắc mặt Huyền Phong mới khá hơn chút.
"Tiểu Y." Vô Trần không biết từ chỗ nào đi ra, vỗ vai Thời Sênh, vừa lúc ngăn cách nam nữ chính phía trước, "Ngươi đứng đây làm gì?"
Đám người tông môn đó muốn bắt Huyền Phong, tuy nàng không rõ vì sao, nhưng hiện tại nàng và Huyền Phong là cùng hội cùng thuyền, hắn không thể bị bọn họ bắt được.
"Không cần." Huyền Phong thu hồi tầm mắt.
"Vì sao? Người của Vạn Thần Tông đang ở nơi này, lỡ hắn phát hiện chúng ta thì làm sao bây giờ?" Ngu tiểu Thất càng cuống hơn.
"Ăn cơm." Huyền Phong xoa nhẹ đầu Ngu Tiểu Thất, giọng điệu kiên quyết.
Ngu Tiểu Thất còn muốn nói gì đó, mặt Huyền Phong thoáng sa sầm xuống, lạnh lùng nhìn nàng. Nàng cắn cắn môi, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, cúi đầu ăn.
Nam nhân này biến sắc nhanh như lật sách.
...
Huyền Phong và Ngu Tiểu Thất ở lại khách điếm. Bọn họ sớm đi tối về, cũng không biết đang làm cái gì.
Thời Sênh vẫn không ra khỏi cửa, cho nên không đụng phải hai người.
Vô Trần thấy Thời Sênh không bắt mình đi giết Huyền Phong ngay, tất nhiên rất vui.
Hiện giờ hắn chỉ là một người yếu ớt, nếu thật sự phải chống lại tên yêu quái làm cho tông môn đều đau đầu kia, thì hắn làm gì có phần thắng?
Lúc Huyền Phong cùng Ngu Tiểu Thất ở khách điếm ngày thứ ba, khách điếm đã có người chết.
Là tiểu nhị của khách điếm, bị người ta lấy mất tim ở hậu viện khách điếm.
Trong ngực trống rỗng, máu thịt mơ hồ.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ kinh hãi, trợn trừng mắt, bên trong tràn đầy tơ máu, có thể thấy được lúc chết hắn đã rất thống khổ.
Nhưng tối hôm qua, mọi người ở khách điếm đều không nghe thấy động tĩnh gì.
Điếm tiểu nhị cứ lặng yên không một tiếng động chết ở hậu viện khách điếm như thế.
Lúc trước người chết đều là người nhà giàu, nhưng giờ lại bắt đầu chết người thường.
Những người nhát gan làm sao còn dám ở, đều yêu cầu trả phòng.
Đương nhiên người to gan, vẫn ở lại hóng chuyện như bình thường.