Boss Là Nữ Phụ

Chương 544 : Nhân yêu thù đồ (9)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Thành chủ phái người đến đem thi thể đi, cùng đi còn có người của Nhạc Dương Tông.



Giờ thì hay rồi.



Như lửa gặp rơm.



Ngu Tiểu Thất đứng hóng chuyện bị người Nhạc Dương Tông nhận ra. Gần đây nàng đi cùng Huyền Phong, người Nhạc Dương Tông đương nhiên đều biết nàng.



Ngu Tiểu Thất đã sớm bị quy thành một giuộc với Huyền Phong, cho nên không có gì bất ngờ, người của Nhạc Dương Tông động thủ với Ngu Tiểu Thất.



Ra tay với Ngu Tiểu Thất, đương nhiên nam chính phải lên sân khấu, hai bên đánh nhau trong khách điếm, còn có một vòng quần chúng không sợ chết đứng xem.



"Vừa rồi người của Nhạc Dương Tông hô là bắt yêu nữ sao? Tiểu cô nương kia là yêu quái à?"



"Chẳng lẽ nàng chính là hồ yêu lấy tim?"



"Không phải chứ..."



"Càng xinh đẹp càng có độc!"



Đám người náo nhiệt thảo luận.



Vô Trần cùng Thời Sênh đứng trên lầu, "Tiểu Y, có lên không."



"Lên đánh ai?"



Vô Trần: "..." Lời này không phải là ta nên hỏi ngươi sao?



Hơn nữa ngươi dùng từ cũng có chút không thích hợp.



"Ngươi để bọn họ đánh đi, chờ bọn hắn đánh gầm tàn rồi, chúng ta xông ra hôi của." Thời Sênh phân tích cho Vô Trần.



Vô Trần: "..." Không ngờ ngươi là tiểu hồ yêu như vậy.



Có điều ta thích.



Vì sự việc lấy tim, người của Nhạc Dương Tông ở trong này thật ra không ít, vừa mới giao thủ với Huyền Phong, đã có người chạy ra ngoài tìm viện binh.



Chờ người Nhạc Dương Tông sắp chống đỡ không nổi, cứu binh cũng tới rồi.



Sức chiến đấu của Ngu Tiểu Thất bình thường, nếu không có Huyền Phong che chở nàng, chắc đã sớm bị người bắt lấy.



Đương nhiên cuối cùng nàng vẫn bị người ta bắt.



"Huyền Phong, dừng tay, nếu không ta giết nàng."



Huyền Phong túm một tên đệ tử Nhạc Dương Tông, vừa quay đầu lại chỉ thấy Ngu Tiểu Thất bị người kề kiếm vào cổ.



"Huyền Phong, ngươi đi mau, mặc kệ ta." Ngu Tiểu Thất hét lên với Huyền Phong.



"Câm miệng." Người uy hiếp Ngu Tiểu Thất tát một cái vào mặt nàng.



Ngu Tiểu Thất bị đánh cho lệch đầu đi, cổ va vào lưỡi kiếm, cắt ra một vết máu.



"Huyền Phong, ngươi muốn thấy nàng chết sao?"
"Muốn giết bản tôn?" Mặt Huyền Phong đầy vẻ khinh thường, đáy lòng lại thầm nghi hoặc.



Không ngờ cô lại không thích hắn, còn muốn giết hắn.



Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, hùng hổ tiến lên.



Động thủ với nam chính, lực cản không phải lớn bình thường, vốn chỉ cần sử dụng một phần lực, lúc này lại cần dùng đến năm phần lực.



Đúng là chơi xỏ người ta.



Cho dù cô không có sát khí với nam chính, cũng cần dùng ba phần lực.



Con cưng thiên đạo là trâu bò như thế đấy!



"Ầm!"



Thân thể Huyền Phong đột nhiên bay ra, nện xuống bàn, cái bàn không chịu nổi lực va đập của hắn, vỡ vụn ra.



"Soạt --"



Mũi kiếm sắc bén chỉ vào mi tâm hắn, mặt thiết kiếm trong như gương, có thể nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn lúc này.



Huyền Phong không thể tin nổi nhìn nữ nhân trước mặt.



"Bảo ngươi đứng cho ta chém, thế mà ngươi cứ thích nằm cho ta chém."



Mặt Thời Sênh như đang cười, lại như không có gì cả.



"Vô Trần."



Vô Trần luôn đứng ở trên xem diễn nghe được tiếng gọi, nhảy từ lầu hai xuống, đi đến bên người Thời Sênh.



"Tiểu Y?"



"Giết hắn."



Trong mắt Vô Trần hiện lên vẻ nghi ngờ, cô chỉ cần dùng sức một chút, là có thể giết chết Huyền Phong.



Làm gì phải phiền toái vậy?



Quả nhiên cô không thể xuống tay với Huyền Phong sao?



"Ngu Y sao ngươi có thể giết đồng loại!" Ngu Tiểu Thất ra sức giãy giụa.



Thời Sênh không để ý đến Ngu Tiểu Thất, nói với Vô Trần: "Động thủ."



Vô Trần nhìn Thời Sênh, lại nhìn Huyền Phong.



Hắn gọi kiếm của mình ra, đâm vào ngực Huyền Phong dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.



Một loạt động tác như bị làm chậm lại.



"Đừng mà!"