Boss Là Nữ Phụ

Chương 545 : Nhân yêu thù đồ (10)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Khóe miệng Huyền Phong cong lên một nụ cười khát máu, trên mặt không có gì sợ hãi.



Thời Sênh nhướng mày, đáy lòng có dự cảm không lành.



Quả nhiên, lúc trường kiếm đâm vào trong cơ thể Huyền Phong, thân thể hắn biến thành mây khói trong khoảnh khắc.



Đệt…!



Đã nói nam chính đại nhân sao có thể yếu ớt như vậy, rõ ràng người ta căn bản không phải bản thể.



Uổng công cả nửa ngày trời.



"Không phải bản thể." Vô Trần thu hồi kiếm, "Hắn không dễ giết như vậy."



Yêu quái có thể làm cho tông môn đau đầu, sao có thể vô dụng như vậy.



Thời Sênh quay đầu nhìn về phía Ngu Tiểu Thất, Ngu Tiểu Thất đại khái nghĩ Huyền Phong đã chết, sắc mặt đầy vẻ bi thương.



Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, còn chưa có kịp làm gì, biến cố nảy sinh.



Không biết chỗ nào bay ra một làn khói trắng, cả khách điếm nháy mắt đã bị khói trắng bao phủ, trước mắt trắng xoá không nhìn thấy gì cả.



Người đối diện nhốn nháo, còn có tiếng đánh nhau, khói trắng tan đi, bóng người chậm rãi lộ ra.



Người vừa rồi uy hiếp Ngu Tiểu Thất, lúc này nằm trên mặt đất không biết sống chết.



Ngu Tiểu Thất không biết tung tích.



"Ai?"



"Vừa rồi có người đánh lén ta..."



Thời Sênh thở dài.



Quả nhiên vẫn là cần tiêu hao số mệnh nam nữ chính trước, sau đó mới có thể xử lý bọn họ.



"Là bọn hắn, khẳng định là bọn hắn." Người Nhạc Dương Tông đột nhiên chĩa mũi dùi về phía Thời Sênh và Vô Trần.



"Vô Trần, ngươi là người Vạn Thần Tông, vì sao lại đi cùng với hồ yêu!"



"Ta thích đi cùng ai thì liên quan gì các ngươi?" Ánh mắt Vô Trần đầy vẻ trêu tức, "Nhạc Dương Tông các ngươi ngay cả con yêu đều không giữ được, có được tích sự gì chứ?"



Bị người ta chê vô dụng, người của Nhạc Dương Tông lập tức xù lông, "Vô Trần, ngươi lại dám cấu kết với yêu, lần này Vạn Thần Tông cũng không giữ được ngươi."



"Ta..."



"A!" Tiếng kêu thảm thiết vọng lại.
Vô Trần lo lắng nói với Thời Sênh, "Tiểu Y Tiểu Y, mau mau, ta muốn dùng linh lực."



Thời Sênh: "..."



"Ta có chính sự, ta nhất định không chạy, ta yêu ngươi như vậy, sao có thể bỏ lại ngươi." Vô Trần giơ tay thề, ngọc bội trong tay hắn lóe ra liên tục hơn.



Thời Sênh nhìn chằm chằm ngọc bội kia vài lần, chậm chạm đưa giải dược qua.



Vô Trần luống cuống tay chân nuốt giải dược vào, dược hiệu phát huy phải mất một lúc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ngọc bội không chớp lấy một cái.



Giống như ngọc bội kia là vợ hắn vậy.



Đợi cho dược hiệu phát huy, linh lực trong cơ thể tuần hoàn dâng lên, Vô Trần lập tức rót linh lực vào ngọc bội.



"Sư phụ."



Vô Trần mở miệng, Thời Sênh liền kinh ngạc, tên này mà cũng có sư phụ?



Không đúng... Hình như lúc trước hắn từng nói đến.



"Ngươi ở đâu?" Trong ngọc bội truyền ra một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng.



"..." Mặt Vô Trần đầy vẻ phức tạp, "Sư phụ, người ở đâu, con tới tìm người."



Bên kia trầm mặc, có tiếng gió gào thét, thật lâu sau mới có tiếng nói truyền đến, "Lam Sơn."



"Sư phụ, người cũng đừng đi bừa, ta đến ngay."



Vô Trần buông ngọc bội, quay đầu nhìn về phía Thời Sênh vẻ mặt quỷ dị, "Tiểu Y, ta muốn đi đón sư phụ ta..."



"Ta đi cùng ngươi."



Vô Trần nháy mắt, Tiểu Y mà dễ nói chuyện thế à?



Lại nghĩ đến sư phụ nhà mình...



Vô Trần đè nén suy nghĩ trong đầu, đi đón sư phụ trước cấp bách hơn.



Thời Sênh lộ ra nụ cười bí hiểm.



Mẹ nó, bản cô nương chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút manh mối.



Còn không có manh mối nữa, thì nàng còn cho rằng Hệ thống lừa gạt cô.



Lam Sơn cách bọn họ hơi xa, nhưng có thiết kiếm, xa hơn nữa cũng không là gì.