Boss Là Nữ Phụ
Chương 546 : Nhân yêu thù đồ (11)
Ngày đăng: 22:18 28/04/20
Lam Sơn.
Có lời đồn rằng ngọn núi này từng có người phi thăng, là một nơi được tiên nhân ban phước. Cho nên linh khí của Lam Sơn nồng đậm hơn địa phương khác nhiều.
Trong đêm đen, linh khí dày đặc như một lớp lụa mỏng bao phủ phía trên Lam Sơn.
Tới phạm vi Lam Sơn, Vô Trần lấy ngọc bội ra, "Sư phụ, người ở chỗ nào Lam Sơn?"
"Phía dưới."
Vô Trần: "......" Ta biết là ở phía dưới mà.
"Chúng ta ở ngay phía trên. Sư phụ, hay là người tự mình bay lên?" Vô Trần thử hỏi.
Đầu kia ngọc bội trầm mặc một lúc, tiếp sau đó là tiếng gió gào thét, nhưng mà tiếng gió phần phật nửa ngày, trước mặt bọn họ cũng chẳng có bóng ma nào.
Vô Trần sắp khóc ra tiếng, "Sư phụ, sư phụ, người đừng động. Con sai rồi, con đến tìm người. Người ngàn vạn lần đừng nhúc nhích."
"... Sư phụ ngươi có tật xấu gì?"
Vô Trần buông ngọc bội, không yêu thương phun ra hai chữ "Mù đường."
Thời Sênh: "..."
Tốt lắm!
Là sư phụ của Vô Trần.
Có bệnh.
90% là chính hắn rồi.
Vô Trần vừa nghe sư phụ nhà mình miêu tả cảnh tượng bốn phía, vừa chỉ đường cho Thời Sênh.
Nhưng kết quả là, bọn họ vòng quanh Lam Sơn một vòng, cũng không tìm thấy cái gọi là sư phụ.
Vô Trần mệt lòng hỏi: "Sư phụ, người xác định người ở Lam Sơn sao?"
Đối phương đại khái cũng không xác định, một lúc lâu cũng chưa đáp, "Đối diện núi có một lớp linh khí."
Vô Trần: "..." Cho nên sư phụ người có phải ở Lam Sơn đâu!
Hít sâu hít sâu.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
"Nói hướng ngôi sao." Thời Sênh thật sự không chịu nổi, liền nói với bên kia ngọc bội một tiếng.
Đột nhiên nghe được thanh âm một nữ hài tử, bên kia lặng im vài giây, "Vô Trần, ngươi lén tìm bạn lữ sau lưng sư phụ sao?"
"Sư phụ, đúng là con thích nàng, nhưng nàng chướng mắt con." Vô Trần ấm ức.
Hắn cũng không chê thân phận yêu của nàng, thế mà nàng lại không coi trọng mình.
Sao hắn không ấm ức cho được?
Thời Sênh phát tiết cắn một cái.
Tay đặt bên hông cô, đột nhiên căng thẳng, hắn nghiêng đầu, nhưng mà động tác này không biết sao lại kích thích đến thứ phía sau bọn họ.
"Xì xì......"
Hắn ôm Thời Sênh, lăn sang bên cạnh, khẽ kêu lên một tiếng.
Thời Sênh nhanh chóng bò từ người hắn dậy, lấy dạ minh châu từ không gian ra chiếu sáng, cả không gian nháy mắt sáng lên.
Thời Sênh thấy rõ thứ đến đến đi đi trên người cô.
Không phải rắn, hơi giống con rết, nhưng lại không nhiều chân như rết, hơn nữa nhìn có vẻ là động vật thân mềm.
Thân mình cuộn thành mấy vòng, ít nhất phải bảy tám thước.
Mẹ kiếp đây là cái quái gì thế này.
Đột biến gien à?
Ánh sáng hấp dẫn lực chú ý của nó, đầu ngẩng cao, đột nhiên lao về phía Thời Sênh.
Thời Sênh vung kiếm chém. Cơ thể nó rất linh hoạt, dễ dàng né tránh, nhưng tốc độ của Thời Sênh còn nhanh hơn nó, chưa kịp trở lại, trên lưng đã bị Thời Sênh chém một kiếm.
"Xì xì xì xì!"
Cơ thể nó uốn loạn lên, bò về phía hắc ám, không quá vài giây, cả không gian liền an tĩnh lại.
Hoàn cảnh lạ lẫm, Thời Sênh cũng không dám tùy tiện đuổi theo.
Cô giơ dạ minh châu lên chiếu sáng bốn phía, mặt đất đầy xương trắng, có hài cốt động vật cũng có hài cốt nhân loại.
Nhìn thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi.
Thời Sênh giơ dạ minh châu, nhìn nam tử nằm ở bên cạnh, bên cạnh còn có cái đầu lâu, nhìn rất đáng sợ.
"Ngươi không sao chứ." Thời Sênh đi qua, nâng hắn dậy.
"... Có chuyện." Hắn nhấn rõ từng chữ rõ ràng, giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn nghe không ra có chuyện ở đâu.
Thời Sênh nghi hoặc đánh giá hắn vài lần, "Ở đâu có chuyện?"
"Nó trở về là có chuyện."
Thời Sênh: "..."
Mẹ kiếp, nói rõ ràng xem nào!
Thời Sênh đứng dậy nhìn quanh bốn phía, đây hẳn là sơn động, chỉ có một lối ra, thứ vừa rồi chắc hẳn rời đi từ nơi đó.
Thời Sênh lấy mấy tấm phù từ không gian ra, dán vào lối ra.
Nam tử trầm mặc nhìn cô, bóng đen giấu đi vẻ mặt hắn.