Boss Là Nữ Phụ

Chương 547 : Nhân yêu thù đồ (12)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Dán xong phù, Thời Sênh trở về bên người hắn, đặt dạ minh châu cố định ở trên tảng đá bên cạnh.



Thời Sênh đỡ hắn dậy, ngồi dựa vào tảng đá bên cạnh, "Ngươi tên gì?"



"Thanh Hàn." Hắn dừng một chút, rút tay mình về, "Nam nữ thụ thụ bất thân."



"Hôn cũng hôn rồi, lại còn nam nữ thụ thụ bất thân." Thời Sênh cười nhạo một tiếng, "Sao, không muốn chịu trách nhiệm à?"



Thanh Hàn: "..."



Hắn mím cánh môi, trên môi dường như còn lưu lại hơi thở của cô.



Đó là một cảm giác rất kỳ quái.



Không chán ghét...



"Đó là ngoài ý muốn."



"Ngoài ý muốn cũng không thay đổi được chuyện phát sinh là thật." Thời Sênh xoay người dựa sát vào hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.



Thanh Hàn né tránh, tựa đầu sang bên kia, "Cô nương là người đồ nhi ta thích, việc này..."



"Ngươi giở trò lưu manh!"



Thanh Hàn hơi biến sắc, trịnh trọng giải thích, "Ta không có."



Cô là người Vô Trần thích, hắn làm sư phụ sao có thể đoạt của đồ đệ.



Chuyện vừa rồi, vốn là ngoài ý muốn.



Thời Sênh lẳng lặng quan sát Thanh Hàn trong chốc lát, nếu cô làm hắn ở đây...



Ánh mắt quét bốn phía.



Hay là thôi đi.



Ở trong này sẽ có bóng ma tâm lý.



Không gian đột nhiên an tĩnh lại.



Thời Sênh đi đến bên cạnh ngồi xuống, không nói một lời nhìn chằm chằm hư không phía trên.



Ánh mắt Thanh Hàn vẫn quan sát Thời Sênh. Thấy cô như vậy, hắn lại nghĩ liệu có phải mình hơi quá đáng không.



Dù sao chuyện vừa rồi quả thật đã xảy ra.



"Cô nương..."



"Ngu Y." Thời Sênh một tay chống đầu gối, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.



"Ngu Y?" Thanh Hàn nhíu mày, "Ngươi là hồ tộc?"



"Đúng vậy." Thời Sênh gật đầu, "Chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?"
Hắn cẩn thận đỡ Thời Sênh dậy.



Thời Sênh vén tay áo nhìn nhìn, vì sao mỗi lần gặp hắn là lại bị thương.



Có độc!



Miệng vết thương trên cánh tay bị kéo ra, miệng vết thương rất dài, máu tươi chảy không ngừng.



Thời Sênh lấy tay chọc chọc.



"Đừng lộn xộn." Thanh Hàn đẩy tay Thời Sênh ra. Hắn nhìn Thời Sênh, "Đắc tội."



Thanh Hàn cẩn thận rửa sạch sạch sẽ khu vực xung quanh miệng vết thương, xé một mảnh vải áo, quấn một vòng trên cánh tay bị thương của Thời Sênh.



Thời Sênh rất muốn nói, lão tử có dược!



Nhưng nhìn thấy ánh mắt áy náy của Thanh Hàn, cùng vẻ mặt thật tâm giúp cô băng bó, cô yên lặng nuốt lời này vào.



"Hiện tại ta bị thương vì ngươi, có phải ngươi nên chịu trách nhiệm không?"



Hơi nóng thổi vào cổ Thanh Hàn, hai má hắn nhất thời nóng lên như hỏa thiêu, bên tai đỏ ửng.



May mà chỗ này khuất bóng, Thời Sênh không nhìn thấy cảm xúc trên mặt hắn.



Thanh Hàn quấn nhanh mấy vòng, "Cô nương, đây là bất đắc dĩ."



Thời Sênh vốn cũng chỉ muốn trêu hắn một chút, bĩu môi không nói chuyện, tự lật tay lên xem.



Băng bó khó coi như vậy.



Cánh tay đều biến thành xác ướp.



Thanh Hàn ngồi bên cạnh, cúi đầu, thi thoảng thoáng liếc mắt nhìn Thời Sênh một chút.



Cô dựa vào tảng đá, từ từ nhắm hai mắt, không biết có phải đang ngủ hay không.



Thanh Hàn trầm mặc ngồi trong chốc lát, chống người đứng lên, thong thả lại gần Thời Sênh.



Hắn xoay người, chuẩn bị nhìn tay cô. Nữ nhân vừa rồi còn nhắm chặt hai mắt, đột nhiên mở mắt ra.



Trong mắt cô đầy vẻ tĩnh lặng, không có chút mơ hồ của người vừa tỉnh dậy nào.



"Ngươi dọa đến ta." Thời Sênh thở ra, nháy nháy mắt, đồng tử tĩnh lặng chậm rãi gợn sóng.



Giọng điệu của cô rất nhẹ, như đang nỉ non.



Thanh Hàn mở miệng, "... Ta muốn xem vết thương của ngươi."



Thời Sênh hào phóng đưa tay ra, còn đặc biệt không biết xấu hổ đùa giỡn hắn, "Muốn nhìn chỗ nào đều được."



Thanh Hàn: "..."