Boss Là Nữ Phụ
Chương 557 : Nhân yêu thù đồ (22)
Ngày đăng: 22:19 28/04/20
Hồ tộc.
Thời Sênh trở về đã sắp được ba ngày, Hồ Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đến để dạy dỗ cô nửa ngày.
Toàn bộ quá trìnhThời Sênh đều im lặng lắng nghe, chờ Hồ Vương dạy dỗ xong, Thời Sênh mới mở miệng.
"Phụ vương, người biết có Huyền Phong ở chỗ nào không ạ?"
Hồ Vương chợt nhíu mày, "Làm sao con biết Huyền Phong?"
"Có thù oán."
Vùng xung quanh lông mày của Hồ Vương nhíu lại chặt hơn, một lát sau đột nhiên giận dữ "Đồ ranh con, lão tử đã nói làm sao mà cái tên ma đầu Huyền Phong kia bỗng nhiên lại nhằm vào hồ tộc, thì ra là chuyện con gây ra ở bên ngoài."
Thời Sênh: "..."
Loại gào thét giận dữ này, Thời Sênh đã quen rồi.
So với lúc cô vừa mới trở về, ông ấy còn cầm cái roi muốn đánh cô, thì lần này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Bình tĩnh!
Hồ Vương trút hết lửa giận trong lòng ra xong, vỗ bàn một cái, "Nói, làm sao con lại đắc tội với cái tên ma đầu kia?"
"Thì..." Làm sao cô lại đắc tội Huyền Phong đấy nhỉ?
Hồ Vương hăng say vỗ bàn, "Thì cái gì mà thì, ấp a ấp úng làm cái gì, đừng hòng lừa ông."
"Thì muốn giết chết hắn thôi mà."
Tĩnh lặng ——
Yên lặng giống như chết.
Một lát sau, không biết Hồ Vương móc ra một cái roi mây từ đâu, quất lên người Thời Sênh, "Đồ ranh con, không đánh chết được người ta, con còn dám đi tới, con có bản lĩnh thì giết chết hắn đi! Không có bản lĩnh ông đây rồi, con còn dám tránh sao!"
CMN! Cha ruột a, không phải là bản cô nương không đánh chết được hắn.
Mà là hắn có hào quang nam chính bảo vệ, ok?
Trong trí nhớ của nguyên chủ Hồ Vương cũng thường bị tức đến giơ chân, nhưng mà kiểu tức giận như ngày hôm nay thế này, có lẽ vẫn là lần đầu tiên.
Chờ Hồ Vương trút hết xong, ông vứt roi mây xuống, hầm hừ ngồi xuống, "Ranh con làm ông tức chết rồi."
Thời Sênh đứng thật xa, "Phụ vương, con không giết chết hắn, hắn sẽ giết chết con. Dù sao người cũng không thể nhìn con chết được, đúng không?"
"Hắn dám!" Hồ Vương lửa giận ngập trời, lại bắt đầu vỗ bàn.
Nam yếu đuối, như một thư sinh, cảm giác tồn tại rất thấp. Nữ quyến rũ xinh đẹp, khe rãnh trước ngực thật sâu, eo nhỏ chân dài.
Nữ nhân xinh đẹp mở miệng trước, "Vương, nghe nói con tiểu hồ ly gọi là Ngu Y kia đã trở lại hồ tộc, có cần thuộc hạ đi bắt nàng về không."
"Đây là con gái bảo bối của Hồ Vương, ngươi lại muốn bắt nàng?" Giọng nói của thư sinh rất khinh thường, rõ ràng là không hợp nhau với cái nữ nhân xinh đẹp kia.
Đôi mắt đẹp của vị nữ nhân xinh đẹp kia khẽ lườm qua, "Sao ngươi lại làm tăng chí khí của người khác, diệt uy phong của mình."
"Ta nói sự thật." Thư sinh liếc mắt lườm lại nữ nhân xinh đẹp, chanh chua nói: "Nàng chính là nữ nhân, ngươi còn muốn dùng cách đối phó nam nhân kia đến để đối phó nàng?"
Tức giận bên trong con ngươi của nữ nhân xinh đẹp càng bùng lên.
Thấy hai người lại sắp cãi vã, độ ấm bốn phía đột nhiên lạnh xuống.
Nữ nhân xinh đẹp và thư sinh đồng thời lạnh run, không hẹn mà cùng gục đầu xuống, không dám làm càn nữa.
Giọng nói lạnh lùng của Huyền Phong rơi vào bên tai bọn họ, "Bây giờ điều mà các ngươi phải làm là dùng tốc độ nhanh nhất chiếm đoạt yêu giới."
Hai người giật mình trong lòng.
"Dạ, vương."
Chiếm đoạt yêu giới nói thì dễ, làm mới là khó.
Yêu giới đã rất lâu rồi không có Yêu Vương, các tộc phân tán khắp nơi, tự lên làm vương.
Không ai muốn bị tộc khác cai quản.
Cái này được rồi, vậy thì tất cả mọi người đừng nên làm cái chức Yêu Vương này nữa, tự mình lên làm đi.
Cho nên bây giờ tất cả các gia tộc, cũng không đồng ý chấp nhận sự tồn tại của yêu vương.
Huyền Phong muốn lên ngôi, nhưng không thể vội vàng.
Tên thư sinh và nữ nhân xinh đẹp liếc nhau, lại cùng tự ghét bỏ mà dời tầm mắt đi, khom người chuẩn bị lui ra ngoài.
"Người mà ta để cho các ngươi đi tìm, đã tìm được chưa?"
Hai người đồng thời trầm mặc.
Rất lâu sau, thư sinh ấp a ấp úng trả lời: "... Vương, người của chúng ta không nhiều lắm, cho nên..."
Vẫn chưa tìm được.
Sắc mặt Huyền Phong nhìn không ra vui buồn, hắn phất tay để cho bọn họ lui xuống phía dưới.