Boss Là Nữ Phụ

Chương 558 : Nhân yêu thù đồ (23)

Ngày đăng: 22:19 28/04/20


Đêm ở hồ tộc rất yên tĩnh, không nghe thấy một chút âm thanh nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.



Một mình Thời Sênh nằm ở trên tàng cây đại thụ lớn nhất ở hồ tộc.



Trên đầu, bầu trời đầy sao.



Con mắt cô mở to, ảnh ngược cả bầu trời hiện lên ở trong con ngươi của cô.



Ánh sao rực rỡ không cách nào lưu lại một chút tàn ảnh nào trong con ngươi của cô, cũng không cách nào tạo nên nửa phần rung động, giống như một con rối xinh xắn không có linh hồn.



Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại.



Rồi lại mở ra, ngôi sao trong con ngươi đã biến mất rồi, chỉ còn lại sự u ám hư vô.



Cô chậm rãi lấy ra một vật giống ipad, trên mặt đang nhảy ra một đống chữ cái và con số chằng chịt.



Tốc độ thật nhanh, mắt thường căn bản không cách nào thấy rõ.



Phía dưới cùng có một con số chỉ tiến độ.



78%...



Quá chậm.



Thời Sênh loay hoay một hồi, rồi cất thứ đó đi.



"Tiểu Y, nàng ở trên đó không?" Giọng nói của Vô Trần đột nhiên từ phía dưới truyền đến.



Thời Sênh tiện tay kéo kéo cành cây bên cạnh, lá cây ma sát vào nhau, vang lên âm thanh ào ào.



Vô Trần từ bên dưới phi thân đi lên, rơi vào bên người Thời Sênh.



"Tiểu Y." Ánh mắt Vô Trần phức tạp nhìn cô, "Ta muốn đi tìm sư phụ ta, nàng..."



"Tạm biệt không tiễn." Thời Sênh xua tay không thèm để ý chút nào.



Vô Trần cười khổ một tiếng.



Lúc đến đây, hắn đã đoán trước được sẽ là kết quả này.



Cho tới bây giờ nàng chính là dáng vẻ bất cần vô tâm như thế, đừng ai hy vọng nhận được đãi ngộ khác từ chỗ của nàng.



Nhưng mà, chính là cái dáng vẻ này của nàng.



Hắn mới thích nàng!



Vô Trần đè xuống tình cảm nơi đáy lòng, hỏi thử: "Nàng và sư phụ của ta..." Đã xảy ra chuyện gì vậy?



Lúc trước nàng nói ra lời thề son sắt như vậy.



Giống như không có sư phụ của hắn thì không sống nổi.




Hồ Vương cách cha đảo vấn đề lạ quá!



"Thì nhìn hắn không vừa mắt thôi." Thời Sênh nhún nhún vai.



Hồ Vương tức giận thổi râu mép, nhìn hắn không thuận mắt là cái lý do gì?



Cái này còn không bằng nói bừa.



"Phụ vương, người muốn thống nhất yêu giới không?" Thời Sênh bỗng nhiên lại gần hỏi.



"Yêu giới vẫn vô chủ, đều tự mình làm vương, nước sông không phạm nước giếng." Hồ Vương dừng một chút, "Nhưng mà không muốn làm Yêu Vương, thì cũng không phải là yêu tốt!"



"..." Đây là chí hướng tốt, "Phụ vương, lấy sự phát triển bây giờ của Huyền Phong thì hắn vô cùng có khả năng có thể nhất thống yêu giới, chúng ta không thể ngồi chờ chết."



Sắc mặt của Hồ Vương trầm xuống, "Tất nhiên ta hiểu đạo lý này, nhưng mà bây giờ chúng ta thế đơn lực bạc."



Huyền Phong ở trong thời gian ngắn ngủi đã thu phục được mấy đại gia tộc, bây giờ nghiễm nhiên đã thành một thế lực có quyền lợi lớn nhất yêu giới.



"Yên tâm, con có cách." Thời Sênh vỗ ngực đảm bảo.



Hồ Vương nghi ngờ nhìn cô, "Con có cách gì? Đây cũng không phải là chuyện đùa, con an phận ở trong tộc cho ta."



Thời Sênh bĩu môi không nói lời nào.



Hồ Vương lại bắt đầu bốc hỏa, quay sang giáo dục tư tưởng cho Thời Sênh một trận.



Dạy dỗ xong, Hồ Vương đã hoàn toàn quên mình đến để làm gì rồi.



Thời Sênh muốn giết chết Huyền Phong, tất nhiên không thể nhìn Huyền Phong thống nhất yêu giới.



Thời Sênh chuồn êm ra khỏi hồ tộc, tìm được mấy gia tộc mà Huyền Phong còn chưa kịp thu phục.



Tiến hành viếng thăm "Thân thiết hữu hảo" với bọn họ.



Vì vậy ngày hôm sau, Hồ Vương được người ta tìm tới cửa cầu liên minh.



Liên tiếp mấy ngày đều có người tới cửa, hồ vương bận rộn đến đầu óc choáng váng, chờ hắn nhớ tới Thời Sênh, thì đã là hơn nửa tháng sau.



Nhưng mà…



Hồ tộc đâu còn bóng dáng của nữ nhi nhà ông.



Tiểu hồ yêu hầu hạ Thời Sênh bị giam ở trong phòng hơn nửa tháng, mãi đến khi Hồ Vương đi tìm người, mới được thả ra.



Ríu rít khóc lóc kể lể với Hồ Vương chuyện Thời Sênh hung ác như thế nào.



Hồ Vương muốn nghiêm phạt cũng không được.



Nữ nhi nhà mình lợi hại như thế, chẳng lẽ còn trách người ta quá yếu sao?