Boss Là Nữ Phụ
Chương 559 : Nhân yêu thù đồ (24)
Ngày đăng: 22:19 28/04/20
Chiến đội hai bên bắt đầu lôi kéo, chính thức đối đầu với nhau cũng ở là trong một buổi tối đen gió cao.
Nguyên nhân bắt đầu đúng là có chút kỳ lạ.
Là một đôi tình nhân trong chiến doanh của hai bên, hai người bởi vì vấn đề chỗ đứng nên nảy sinh tranh chấp.
Cái chủng loại yêu này, chính là hung ác từ bé, hở chút là đánh nhau.
Kết quả nữ yêu giết chết nam yêu, cuối cùng chẳng biết thế nào liền phát triển thành hai bên đại chiến.
Cho nên nguyên nhân gây ra một trận đại chiến vang danh sử sách, rất có thể chỉ là bởi vì một chuyện rất nhỏ.
Thời Sênh trà trộn bên trong một đám yêu quái nhỏ.
"Vừa nãy ta nhìn thấy Xà Vương, nhìn thật là tuấn tú lịch sự."
Một con yêu ở bên cạnh sửa lại cho đúng, "Tuấn tú lịch sự là để hình dung con người, còn chúng ta là yêu mà."
"Ồ? Thế chúng ta nên dùng cái gì để hình dung đây?"
Cái con yêu kia bị hỏi ngược lại, một lát sau liền nghẹn ra một từ, "Là một yêu tài à."
"Phì——" Thời Sênh không nhịn được.
Tại sao những yêu tinh nhỏ này lại đáng yêu thế chứ.
Một yêu tài.
"... Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi biết nên dùng cái gì để hình dung à?" Con yêu tinh nhỏ nói nhất biểu yêu tài kia không phục hỏi.
Thời Sênh thu lại biểu tình, "Các ngươi có thể nói hắn là nhân khuông cẩu dạng*."
*Nhân khuông cẩu dạng: Bề ngoài nhìn thì đĩnh đạc, nghiêm túc, nhưng nội tâm đê tiện, hoặc tính tình yếu đuối.
"Hắn không giống chó mà?" Bản thể của Xà Vương không phải là rắn à?
"Đây là khen hắn." Thời Sênh mặt nghiêm trang.
"Phải không?"
"Đúng vậy."
Một đám yêu tinh nhỏ nửa tin nửa ngờ, nhưng cuối cùng vẫn tin.
Treo trên miệng câu nhân khuông cẩu dạng.
Thời Sênh buồn cười, không có học thức cũng rất đáng yêu.
Không biết nếu Huyền Phong nghe được thì sẽ có vẻ mặt gì, nhất định là vô cùng đặc sắc.
"Hôm nay có đánh hay không vậy?" Đề tài của nhóm yêu tinh nhỏ lại thay đổi.
"Không biết, đang đợi! Đã lâu không có làm cái này rồi, thật muốn đi tới đánh nhau quá."
Thời Sênh vỗ vỗ lưng ông, ung dung nói: "Phụ vương, người cha thối quá."
Một chút tình cảm vừa dâng lên của Hồ Vương, bị những lời này đánh bay, ông đè đầu Thời Sênh xuống, "Nhóc con kia con còn dám chê phụ vương à!"
"Vương, tiểu thư."
"Vương."
Những yêu quái khác lục tục bắt đầu vây đến, Hồ Vương cũng không tiện dạy dỗ Thời Sênh, liền buông cô ra.
Nhưng mà đám yêu quái này, đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thời Sênh.
"Tiểu thư, người thật là lợi hại!"
"Tiểu thư, thanh kiếm kia của người là đến từ nơi nào, tên là gì, thật là lợi hại a!"
Thời Sênh quơ quơ kiếm trong tay, suy nghĩ một chút, "Kiếm chém yêu."
Thiết kiếm: "..." Không phải, tôi không gọi là kiếm chém yêu!
Chúng yêu đều lui về phía sau một bước.
Bọn họ cũng là yêu.
Vừa rồi có yêu đứng ở hơi gần, đúng là đã tận mắt nhìn thấy.
Thanh kiếm này chém con mãnh thú mà bọn họ ngay cả da lông cũng không đả thương được kia, quả thực giống như cắt củ cải.
Nếu như cái này chém lên trên người bọn họ, một phút liền phân thây.
Tiểu thư đây là lấy được thanh kiếm đáng sợ này từ đâu a.
"Đi gọi những thứ ngu xuẩn kia về đây." Hồ Vương trầm giọng phân phó.
Tuy rằng mệnh lệnh là do ông hạ xuống, nhưng mà cũng là bỏ chạy, trong lòng ông vẫn còn rất khó chịu.
"Ôi chao." Mấy con yêu quái cùng nhau lủi ra bên ngoài.
Bọn họ không muốn đối mặt với kiếm chém yêu kia.
Sợ.
Chạy trốn chậm, chỉ có thể bị ép dừng lại vây xem kiếm chém yêu.
Hồ Vương liếc mắt ngắm thiết kiếm của Thời Sênh, lại cúi đầu chửi một tiếng, "Đồ ranh con."
Thời Sênh: "..."
Tại sao lại chửi cô?
Rất nhanh thì bầy yêu được gọi trở về, líu ríu như chợ bán thức ăn.